Thái Tử Phi Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 26 Sinh thần của Thái Hậu

Edit by NHT Chang

--------------

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông đột ngột buông bút ra, khẽ mở miệng, “Không có.”

Nói xong, hắn lại cầm một tấu chương khác lên xem, giọng bình thản, “Ngươi có thể về rồi.”

Liễu Ngâm vừa dùng khăn lau mực trên lòng bàn tay, nhưng càng lau càng nhiều, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngài đúng là xem thường ta.”

Xem thường thì xem thường, lại còn nói ra, nhất định phải đâm vào tim nàng mới chịu sao?

Hơn nữa nàng chỉ luyện chữ của mình, đâu có phiền hà gì đến hắn, không thích thì đừng nhìn, nàng có nhờ hắn dạy đâu, dạy xong lại bảo cô ngốc, đâu phải ai cũng tốt bụng và kiên nhẫn như Thẩm Thái phó.

Nghe nàng cứ lẩm bẩm điều gì đó không rõ, Tần Nghiêm đột nhiên lên tiếng, “Người đâu.”

Liễu Ngâm: “...”

Ngay sau đó cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiểu Lộc Tử lập tức cúi đầu bước vào, dường như đã đoán trước được câu lệnh tiếp theo của điện hạ.

Quả nhiên, hắn nói, “Đưa ra ngoài.”

Tiểu Lộc Tử hiểu ý, cúi đầu bước tới vài bước, lễ phép làm động tác mời, “Liễu cô nương...”

"Ta không đi!"

Liễu Ngâm cũng nổi giận, cả người ôm lấy bàn, trừng mắt nhìn đối phương với vẻ tức giận, "Chiếm tiện nghi của người ta rồi lại đuổi đi, hóa ra Thái tử ca ca là loại người như vậy!"

Tiểu Lộc Tử: "???!!!"

Tần Nghiêm khẽ nâng mi, chân mày cau lại, "Ta khi nào chiếm tiện nghi của ngươi?"

Thấy hắn không chịu thừa nhận, Liễu Ngâm liền nghiêng đầu, nói với vẻ chắc chắn: "Ngươi vừa mới sờ tay ta, lần trước còn sờ mặt ta nữa, ngươi dám nói là không có sao?"

Tiểu Lộc Tử hít một hơi lạnh, nhưng khi thấy sắc mặt khó chịu của điện hạ nhà mình, hắn sợ hãi cúi gằm đầu xuống.

"Ngươi xem, ngươi xem, tức giận rồi đúng không? Ngươi dọa ta cũng vô ích thôi, ta nói đều là sự thật." Liễu Ngâm tỏ vẻ không sợ hãi, thản nhiên nằm ườn ra trên bàn.

Người đàn ông cau mày chặt hơn, các đường nét trên gương mặt sắc sảo của hắn hiện lên chút khác thường, hắn chăm chú nhìn cô gái đang nói không ngừng, rồi đột nhiên chuyển ánh mắt sang Tiểu Lộc Tử, giọng trầm thấp: "Xem đủ chưa?"

Tiểu Lộc Tử giật mình, lập tức hét ra ngoài: "Người đâu!"

Ngay lập tức, mấy vệ binh cao to lực lưỡng từ bên ngoài bước vào. Liễu Ngâm đảo mắt một cái, liền ôm lấy chân kêu lên: "Ta bị rắn cắn, không đi được."

Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ Liễu cô nương lại khó đối phó như vậy, nhưng may mà Tiểu Lộc Tử đã chuẩn bị từ trước, lập tức gọi vài cung nữ vào, dường như định khiêng nàng ra ngoài.

Thấy vậy, Liễu Ngâm cũng không muốn giả vờ nữa, đi thì đi, dù sao nàng cũng ở đây đủ lâu rồi.

Tuy nhiên, có lẽ vì ống tay áo quá rộng, khi nàng đứng dậy, không cẩn thận quét ngã cả nghiên mực, mực đổ đầy trên đất, một ít dính lên cả áo và mu bàn tay nàng, càng lau càng nhiều.

Nảy ra một ý, nàng liền bước tới vài bước, bất ngờ giơ tay đầy mực lên chà hai cái vào người đàn ông, sau đó nhanh chóng bước đi khập khiễng ra ngoài, như thể sợ bị người ta bắt lại.

Nhìn vết "bẩn" trên áo của điện hạ nhà mình, Tiểu Lộc Tử khẽ nhíu mày, "Ngài... có cần thay y phục không?"

Nhìn bóng dáng đang bước đi thật nhanh kia, Tần Nghiêm liếc mắt nhìn mớ bừa bộn đầy mực trên bàn, chân mày cau chặt hơn, Tiểu Lộc Tử cũng lập tức lẻn ra ngoài.

Ra khỏi thư phòng, Liễu Ngâm vừa đi vừa cầm khăn lau mực trên tay, tâm trạng khá tốt. Không biết nghĩ tới điều gì, nàng quay sang nhìn Tiểu Lộc Tử và nói: "Ngươi có biết "thức thời vụ giả vi tuấn kiệt" không?"

Tiểu Lộc Tử nhìn nàng, rồi vội cúi đầu, đầy khó xử, "Nô tài..."

"Tốt nhất là ngươi cầu cho ta đừng trở thành Thái tử phi."

Nàng hừ nhẹ một tiếng, buông lời đe dọa, rồi lại hiên ngang được mấy vệ binh "hộ tống" ra khỏi Đông Cung. Chỉ còn lại Tiểu Lộc Tử đứng đó với vẻ mặt khổ sở nhìn theo chiếc kiệu rời đi. Trước đây hắn không lo lắng, nhưng gần đây hắn lại ngày càng bất an, điện hạ chưa bao giờ để ai ở trong thư phòng lâu như vậy.

Khi về đến Tước Phương Điện, Liễu Ngâm lập tức đi tắm rửa, cuối cùng cũng rửa sạch hết mực. Nhưng Lục Công chúa vẫn bám theo nàng, hỏi chuyện ở Đông Cung. Nàng chỉ nói rằng mình bị đổ mực đầy người và bị đuổi ra ngoài, khiến Lục Công chúa cũng bắt đầu trách móc Hoàng huynh của mình là vô tình.

Không muốn bị người khác xem thường, Liễu Ngâm bắt đầu nghiêm túc học cách viết chữ. Nàng nhất định phải khiến Thái tử nhìn nàng bằng con mắt khác, không phải cô ngốc, mà là do hắn quá khó tính! Đến ngày sinh thần của Thái hậu, chân nàng đã gần như hoàn toàn bình phục, và kế hoạch của nàng cũng đã sẵn sàng để thực hiện.Vừa đến giờ Tuất, bóng tối đã bao phủ khắp hoàng cung. Đáng lẽ đã ra ngoài từ lâu, nhưng Hoàng hậu lại cử một cung nữ đến giúp nàng trang điểm, nói rằng không thể để người khác vượt mặt.Bị chỉnh sửa mất khá lâu, khi cả hai cầm hộp đen ra ngoài, thì thám tử lập tức tới báo rằng Minh Nguyệt quận chúa đang thả đèn hoa đăng ở hồ sen.

-------------