Edit by NHT Chang
------------
Tam Hoàng tử và Đại Hoàng tử nhìn nhau, không hiểu sao cô nàng tiểu thư kia lại cãi nhau với Kỳ Dương quận chúa. Gia đình Trấn Nam Vương ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng dè ba phần, cô nàng này sao mà không biết giữ chừng mực, không biết phân biệt nặng nhẹ.
Minh Nguyệt quận chúa thấy người đến, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, nắm chặt khăn tay, chậm rãi bước tới: "Ký ca ca."
Người đàn ông chỉ khẽ gật đầu. Lúc này, Liễu Ngâm cũng quay lại, không quá khách sáo nói: "Khiến quận chúa thất vọng rồi, ta, Liễu Ngâm, xưa nay vốn không quen theo quy tắc, ngay cả cô mẫu ta cũng không quản được, vậy mà quận chúa lại lo quản hộ."
Lời nói của nàng mang theo nụ cười nhạt, nhưng giọng điệu có chút lạnh lùng. Ánh mắt của Quận chúa Kỳ Dương thoáng chùng xuống, lần đầu tiên gặp phải người không nể mặt mình, nàng định nói gì đó nhưng bên cạnh lại có tiếng nói xen vào, Hạ Ký bước lên vài bước.
"Liễu cô nương đang ám chỉ biểu muội ta thích xen vào việc của người khác?" Gương mặt anh tuấn của chàng mang theo nụ cười nhạt, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh lùng.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Liễu Ngâm hơi dao động, nàng biết mình không thể đọ lại với gia đình họ, người thông minh biết khi nào nên nhún nhường. Lúc này tốt nhất là thoát thân trước đã, chứ đối đầu với cả nhà họ thì không phải là sáng suốt.
"Ta... ta không có ý như vậy." Giọng nàng nhẹ nhàng, dè dặt.
Thấy vậy, Tam hoàng tử cũng đột nhiên cười bước tới: "Chỉ là hiểu lầm thôi, Hạ Ký, từ khi nào ngài lại thích cãi cọ với mấy cô gái thế?"
Nhưng Minh Nguyệt quận chúa đứng bên lại đầy vẻ chế giễu, trong lòng nghĩ rằng lần này Liễu Ngâm chắc chắn đã đυ.ng phải đá cứng.
Nhìn thoáng qua gương mặt lo lắng của nàng, người đàn ông bỗng vươn tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, ánh mắt dừng lại khi thấy lớp bột trắng mờ trên tay nàng, rồi hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Quận chúa Kỳ Dương: "Giải dược."
"Ta..." Quận chúa Kỳ Dương ngẩng đầu lên một chút, rồi từ trong áo lấy ra một chiếc lọ nhỏ và ném qua.
Liễu Ngâm ngạc nhiên nhìn động tác của hắn, lập tức rút tay mình về. Nhưng khi thấy chiếc lọ được đưa tới, nàng cũng do dự nhận lấy.
Vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt nàng chẳng còn chút nào vẻ ngạo mạn khi nãy, người đàn ông với giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng nói: "Ta cứ tưởng Liễu cô nương can đảm lắm."
Nhìn thấy nụ cười giễu cợt trên gương mặt hắn, Liễu Ngâm tức giận cau mày: "Hóa ra thế tử thích dọa người."
Không biết bột gì trong chiếc lọ nhỏ, nàng mở nắp ra, cúi xuống ngửi thử, chỉ ngửi thấy một mùi hương thanh khiết, nhưng không đổ ra được gì.
"Đại ca..." Quận chúa Kỳ Dương lập tức chạy đến bên cạnh, vẻ mặt đầy khó chịu: "Rõ ràng ta thấy thị nữ của nàng ta lén lút, chắc chắn là đang làm gì đó với Minh Nguyệt, sao huynh lại đưa giải dược cho cô ấy?"
Nghe vậy, Liễu Ngâm không khỏi bực mình, định phản bác, nhưng khi nghĩ đến việc huynh trưởng của nàng ta đang có mặt ở đây, nàng đành nuốt lời định nói xuống, giữ vẻ mặt lạnh lùng thể hiện sự không hài lòng.
"Im miệng." Hạ Ký liếc nàng một cái, giọng nói trầm xuống: "Lần sau mà để ta thấy muội làm loạn nữa, thì đừng mong ra khỏi phủ."
Hai anh em nhìn nhau, Quận chúa Kỳ Dương cau mày, cuối cùng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Liễu Ngâm rồi lui lại một bước, cứng rắn nói: "Không dám nữa."
Liễu Ngâm khẽ nhếch miệng cười, xem ra trên đời này vẫn còn người công bằng, không thiên vị người thân. Nàng quay đầu kéo tay Lục Công chúa rời đi, dù sao chuyện cũng đã xong rồi.
Nhìn thấy nàng vẫn không biết điều như vậy, Tam hoàng tử chỉ còn biết cười khổ nói: "Nha đầu này từ trước đến giờ vẫn vậy, Hâm nhi đừng chấp nhặt với nàng."
Quận chúa Kỳ Dương cúi đầu, không ai thấy được vẻ mặt của nàng, chỉ nghe nàng bình thản nói: "Điện hạ lo xa quá rồi."
Hạ Ký liếc nhìn em gái, rồi đột nhiên đặt tay lên vai nàng, giọng nói trầm xuống: "Thu lại tính khí của muội đi, đừng tưởng ta đang đùa."
Tay nắm chặt lại, Quận chúa Kỳ Dương bước nhanh về phía trước, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ sắc bén. Nàng biết chuyến đi lần này, phụ thân muốn kết thân với gia đình họ Liễu. Chẳng phải anh trai nàng không thích chuyện kết thân sao, giờ đây chẳng lẽ lại muốn thỏa hiệp?
Nhìn theo bóng dáng em gái, Hạ Ký vẫn mang vẻ mặt không hài lòng, còn Đại hoàng tử đứng bên cạnh thì cười cười nói: "Nữ Tử dù sao cũng có chút tính khí, Quận chúa Kỳ Dương so với Nhị tiểu thư Liễu gia vẫn tốt hơn nhiều."
Trong bóng tối, cả nhóm người không vội vã mà từ từ bước về phía điện Hoa An. Nghe thấy lời nói đó, Hạ Ký chỉ cười không nói gì. Vị tiểu thư họ Liễu này, dường như có chút khác biệt so với những lời đồn đại.
Khi đến điện Hoa An, nơi đây đã đầy ắp các quan lại. Liễu Ngâm ngồi trong khu vực dành cho các nữ quyến ở phía bên phải, mẹ của nàng đã yên vị từ trước, khi thấy nàng đến, bà mỉm cười và dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng (dù thực tế là không có).
"Sao giờ con mới đến, con lại dẫn Lục Công chúa đi đâu quậy phá rồi phải không?"
Nữ quyến nhà họ Liễu được xếp ngồi ở hàng ghế phía trước, ngay sau Lục Công chúa. Vừa ngồi xuống, Liễu Ngâm đã thấy nhiều người đến bắt chuyện với mình, trong đó có cả Lâm Toàn, người bạn thân của nàng, nhưng nàng chỉ vẫy tay đuổi họ đi.
"Mẹ toàn nghĩ bậy không à. Con rất ngoan, chỉ đưa biểu muội đi dạo một vòng thôi." Nói rồi nàng liếc nhìn Lục Công chúa bên cạnh.
Lục Công chúa lập tức gật đầu, nhưng giọng có chút do dự: "Cô mẫu đừng lo, biểu tỷ chỉ đưa con đi xem đèn hoa đăng thôi."
Ánh mắt nghi ngờ lướt qua hai người, Trương thị không nói thêm gì, bởi bà hiểu rất rõ tính tình của con gái mình. Nếu đột nhiên con bé trở nên ngoan ngoãn thì mới là điều bất thường.
Nhìn một vòng, Liễu Ngâm cảm thấy cần nói rõ chuyện này, nếu nàng thực sự đã gây sự với ai đó, có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa gia đình nàng và phủ Nam Vương.
Nàng rúc đầu vào cánh tay mẹ, lắp bắp nói: "Con vừa gặp thế tử phủ Nam Vương và Quận chúa Kỳ Dương, có xích mích với họ. Chuyện này... sẽ không sao chứ?"
Nghe vậy, Trương thị lập tức lộ ra vẻ mặt "biết ngay mà". Liễu Ngâm cúi đầu, ôm cánh tay mẹ đầy lo lắng.
Trong điện, tiếng nhạc và tiếng ca hát vang lên không ngừng. Ở khu vực nữ quyến, các nhóm phụ nữ tụm lại trò chuyện, bàn tán về những câu chuyện thú vị gần đây ở kinh thành, cùng với những chủ đề như trang điểm, quần áo.
Trương thị nhìn quanh, rồi cúi đầu nói nhỏ: "Chuyện này đúng ra ta nên nói với con. Mấy ngày trước, phủ Trấn Nam Vương đã đến kinh thành và ghé thăm nhà chúng ta. Ý của Trấn Nam Vương là muốn kết thân với gia đình ta, định gả Quận chúa Kỳ Dương cho Thái tử. Họ tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng cha con chưa vội từ chối. Dù sao cũng phải để lại đường lui cho mình. Nếu Thái tử thực sự không muốn lấy con, thì thế tử phủ Trấn Nam Vương, trẻ trung tài giỏi, diện mạo tuấn tú, cũng là một đối tượng không tồi."
Liễu Ngâm: "..."
Thông tin này quá bất ngờ, nàng cần chút thời gian để tiêu hóa.
------------