Edit by NHT Chang
---------
Liễu Ngâm không nói gì, coi như ngầm đồng ý, dù sao thì hôm nay Thái tử cũng đã giúp nàng, tạ ơn thì tạ ơn thôi, mặc dù nàng không hiểu vì sao người kia đột nhiên tốt bụng đưa nàng về, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Nói chưa được bao lâu, Hoàng hậu đã rời đi, Lục Công chúa vẫn còn hớn hở nói về chuyện vừa xảy ra, còn vui mừng hơn cả người trong cuộc, Liễu Ngâm không có thời gian buôn chuyện với nàng, liền vẫy tay gọi Tế Vân lại, ghé sát vào tai nói thầm vài câu.
Nghe vậy, Tế Vân lập tức biến sắc, "Việc này... việc này có lẽ không ổn đâu ạ?"
"Có gì mà không ổn, ta không thả rắn hổ mang cắn họ là tốt rồi, mau về phủ, làm theo lời ta nói." Nàng nghiêm túc nói.
Thấy vậy, Tế Vân do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, với vẻ mặt đầy khó xử rời khỏi nội điện, Lục Công chúa đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi tò mò.
"Biểu tỷ, tỷ bảo Tế Vân đi làm gì vậy?" Nàng tò mò ngồi xuống giường.
Liễu Ngâm tựa vào đầu giường, vẻ mặt trầm tư phất tay, "Ngày mai ngươi sẽ biết."
Thấy nàng còn úp úp mở mở, Lục Công chúa đành chán nản đi ra xem thuốc đã sắc xong chưa. Hôm nay con rắn đó suýt chút nữa đã làm nàng sợ chết khϊếp, trong cung làm gì có loại độc vật này.
Liễu Ngâm dĩ nhiên không thể nuốt trôi cơn giận này, mấy kẻ đáng ghét đó dám thả rắn cắn nàng, nếu không trả thù thì làm sao xứng đáng với hậu thuẫn lớn của nàng.
Sau khi bôi thuốc, vết thương quả thực giảm sưng nhiều, đầu óc cũng không còn choáng váng. Đến ngày hôm sau chỉ có điều đi lại hơi khó khăn, nhưng may thay Tế Vân không phụ lòng mong đợi của nàng, từ sáng sớm đã vào cung, còn mang theo thứ nàng cần.
Khi Lục Công chúa trở về từ thư viện, Liễu Ngâm liền bảo nàng ta xem "bảo bối" của mình, khi nắp hộp vừa mở ra, bên trong là hai con nhện to bằng ngón tay cái, Lục Công chúa sợ đến biến sắc, lùi lại phía sau.
"Ngươi sợ gì chứ, không chết người đâu."
Liễu Ngâm mỉm cười, đậy nắp hộp lại, ngồi tựa vào chiếc ghế mềm, tay lấy một quả nho bỏ vào miệng, "Bị nhện này cắn một phát chỉ khiến toàn thân ngứa ngáy, nổi mẩn đỏ, cùng lắm là nửa tháng không ra khỏi nhà, nhưng không lấy mạng đâu."
Lục Công chúa vẫn co rúm lại ở một góc ghế, cầm lấy một chiếc trâm cẩn thận chọc vào cái hộp, trên mặt vẫn còn nét sợ hãi, "Biểu... biểu tỷ định dùng để đối phó với Trang Minh Nguyệt sao?"
Liễu Ngâm khẽ gõ tay lên bàn, nhướng mày, "Vài ngày nữa là sinh nhật Thái hậu, chính là thời điểm thích hợp để ra tay. Mấy con bé đó dám thả rắn cắn ta, nếu không cho chúng một bài học, chúng sẽ tưởng ta là quả hồng mềm mà muốn bóp thế nào thì bóp!"
Lướt mắt nhìn hộp đen, Lục Công chúa vẫn còn chút bất an, "Nhưng mà..."
"Nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định vậy đi!"
Nói xong, Liễu Ngâm từ ghế mềm đứng dậy, cầm lấy hộp Tuyết Linh Cao, ngập ngừng nói: "Ta ra ngoài một lát, sẽ về ngay."
Nàng chưa kịp định thần, người đã rời khỏi nội điện. Lục Công chúa muốn đi theo nhưng lại bị từ chối, đành phải bảo người thu dọn chiếc hộp đựng nhện đen.
Cổ chân vẫn còn sưng nhẹ, đi lại không mấy thuận tiện. Khi đến nơi, một khu viện hoang tàn đập vào mắt, dưới ánh nắng chói chang, những mảnh đá quanh giếng đá lấp lánh phản chiếu ánh sáng, xung quanh không có cỏ dại, cho thấy nơi này thường xuyên có người quét dọn.
"Tiểu thư, chúng ta..."
"Ngươi ở ngoài đợi ta, ta sẽ ra ngay." Liễu Ngâm phất tay, sau đó một mình khập khiễng đi vào trong viện.
Cửa phòng chỉ khép hờ, nàng bước lên vài bước, chỉ cảm thấy bên trong tỏa ra một luồng khí lạnh, căn phòng tối tăm, nhìn không rõ lắm. Cô đành bước qua bậc thềm để vào trong, nhưng vừa qua ngưỡng cửa, một bóng đen bất ngờ xuất hiện trước mắt, khiến Liễu Ngâm giật mình bám chặt vào khung cửa gỗ bên cạnh.
Người đàn ông cao lớn, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú nhưng trên trán có một vết sẹo, cả người toát lên vẻ cô độc, lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt, chỉ cần nhìn vào đã khiến người khác rùng mình.
" Này... chuyện này..."
Liễu Ngâm nuốt khan, từ từ đưa mấy lọ thuốc trong tay ra, "Đây... là Tuyết Linh Cao, rất hiệu quả trong việc làm mờ sẹo. Còn mấy lọ kia đều là thuốc trị thương ngoài, hiệu quả rất tốt."
Đôi tay mảnh mai trắng trẻo của nàng dưới ánh nắng như tỏa sáng lấp lánh. Người đàn ông im lặng một hồi, đột nhiên lùi lại một bước, đưa tay đóng chặt cửa lại.
Nhìn cánh cửa vừa khép chặt, Liễu Ngâm có chút khó xử, đành đặt thuốc xuống trước cửa, rồi hét vào trong, "Ta để thuốc ở đây rồi."
Bên trong không có phản hồi, nàng hơi không cam lòng, lại quay đầu hét vào, "Ngươi đừng nghĩ ai cũng có ác ý, dù nơi tối tăm nhất cũng sẽ có ánh sáng, thực ra chúng ta đều là những người bình thường, địa vị của ngươi tùy thuộc vào việc ngươi muốn trở thành ai. Nếu ngay cả ngươi cũng không yêu quý bản thân mình, thì còn ai sẽ yêu quý ngươi nữa?"
------------