Edit by NHT Chang
------------
Nghe xong, Liễu Ngâm suýt nhảy dựng lên khỏi giường. Nàng đã biết chuyện này không đơn giản, hóa ra đây là mưu sát có chủ đích!
"Tại sao trên người biểu tỷ lại có phấn hoa Thiên Đằng? Suốt cả ngày hôm nay ta luôn ở bên biểu tỷ, đâu có thấy ai giở trò gì." Lục Công chúa cũng nhíu mày, đầy vẻ khó hiểu.
Hoàng hậu khẽ nheo mắt, một lúc sau mới phất tay cho mọi người lui xuống, sắc mặt không còn khó chịu như trước mà thay vào đó là một vẻ bình tĩnh.
Liễu Ngâm ngồi tựa vào giường, duỗi chân ra để Tế Vân bôi thuốc. Cái chân vốn bình thường của nàng giờ đã sưng lên, hai dấu răng của con rắn trông thật đáng sợ.
Nếu ai đó muốn gϊếŧ nàng, họ sẽ không dùng một con rắn không có độc tính mạnh như vậy. Điều này có nghĩa là người đó chỉ muốn làm nàng khổ sở chứ không phải thực sự muốn lấy mạng nàng. Vậy có thể loại trừ khả năng đây là hành động của những kẻ đấu đá quyền lực. Người có khả năng, gan dạ nhưng không muốn nàng sống yên ổn, ngoài Minh Nguyệt Quận chúa và Ngũ Công chúa thì còn ai nữa?!
"Cô mẫu—"
"Ngâm nhi." Hoàng hậu đối diện với ánh mắt lưỡng lự của nàng, trầm giọng nói: "Có những việc con chỉ cần hiểu trong lòng là được. Nếu không có đủ tự tin để đánh bại hoàn toàn đối phương, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ."
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Ngâm thu lại biểu cảm, đúng vậy, dù có tìm ra cũng chẳng có ích gì, phía sau hai người đó đều có chỗ dựa, hơn nữa con rắn này không gây chết người, nếu có làm lớn chuyện lên cũng chỉ nhận được một chút trách phạt từ Hoàng thượng mà thôi.
"Nhưng... chẳng lẽ con phải chịu thiệt thòi mà không làm gì sao?" Nàng nhíu mày, có vẻ không cam lòng.
Hoàng hậu mỉm cười nhẹ, tiến tới nắm tay nàng, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, "Con chỉ là một đứa trẻ, những chuyện này đều là trò đùa của trẻ con, cô mẫu không tiện ra tay, nhưng nếu con muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần không quá đáng, cô mẫu sẽ chống lưng cho con."
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Ngâm lập tức sáng lên, mấy kẻ đáng ghét dám thả rắn cắn nàng, vậy thì nàng cũng có thể thả nhện hay rết cắn lại họ, nếu chuyện lớn thì cũng không phải lỗi của nàng, nàng vẫn là người có lý.
Lớn lên trong thâm cung, Lục Công chúa cũng không phải người ngây thơ, ngây ngô, chỉ cần vài lời là hiểu ra được ý tứ của hai người, cô nàng cũng vô cùng tức giận, mấy người đó thật là quá đáng!
"Được rồi, mấy ngày này con nên nghỉ ngơi nhiều, không cần đến thư viện nữa." Hoàng hậu vuốt tóc nàng, nói xong dường như chuẩn bị quay đi.
Không biết nghĩ đến điều gì, Lục Công chúa liền vội vàng đi theo, giấu không được nụ cười, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn người đang nằm trên giường, "Mẫu hậu, người có lẽ không biết, vừa rồi... vừa rồi là Thái tử ca ca đã bế biểu tỷ về đấy."
Nghe vậy, Hoàng hậu lập tức biến sắc, "Con nói gì?"
Liễu Ngâm dựa vào giường liền sốt sắng giải thích, "Là vì con bị rắn cắn, biểu ca chỉ tiện đường đưa con về thôi mà."
"Không phải đâu, Đông Cung rõ ràng là hướng ngược lại, Hoàng huynh thấy biểu tỷ bị thương nên không đành lòng, nếu không phải tính cách của Hoàng huynh thì làm sao lại tốt bụng như vậy."
Lục Công chúa nghiêm túc nói xong, lại ngập ngừng kéo tóc, "Hơn nữa... trước đây biểu tỷ đã từng giả vờ bị thương trước mặt Hoàng huynh, nhưng Hoàng huynh chưa bao giờ quan tâm tỷ như hôm nay."
Liễu Ngâm tức tối trừng mắt nhìn cô bé này, thế là xong, cô mẫu chắc chắn lại muốn nàng làm Thái tử phi rồi.
Sắc mặt Hoàng hậu không có vẻ vui mừng, mà ngược lại hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa. Bà đang tự hỏi liệu Thái tử là vì tiếp nhận sự thiện chí của nhà họ Liễu hay thực sự có cái nhìn khác về cháu gái mình mà thay đổi lớn như vậy. Trước đây đến một lời cũng không nói, đừng nói đến việc bế cháu gái về cung, có lẽ bà phải tìm cơ hội thử thăm dò thái độ của đối phương mới được.
Nghĩ lại, bà dần hiện lên vẻ vui mừng, đưa tay vuốt những sợi tóc mai trên trán cô gái, "Đây là chuyện tốt, đứa trẻ này giờ đã biết xấu hổ rồi."
"Con không có mà!" Liễu Ngâm nằm trên giường bĩu môi.
Ánh mắt Hoàng hậu khẽ động, bà tiếp tục nhìn người trước mặt nói: "Lần này biểu ca con cũng đã giúp con, ngày mai cô mẫu sẽ để Lưu ma ma đi cùng con đến Đông Cung tạ ơn."
-------------