Thái Tử Phi Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 22 Mưu hại

Edit by NHT Chang

-----------

Liễu Ngâm chỉ cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên lơ lửng, sợ hãi vội vàng nắm lấy cánh tay của Lục Công chúa bên cạnh, nhưng những người xung quanh lại lùi ra một bước, trên mặt họ hiện lên sự bất thường. Không biết nghĩ tới điều gì, nàng bỗng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng.

“...”

Nàng bị rắn cắn đến mức sinh ra ảo giác sao?

Người trong lòng hắn rất nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chỉ có sự kinh hãi, không chút gì là vui mừng. Tần Nghiêm không mặn không nhạt liếc nhìn nàng, trong mắt thoáng lên sự khác lạ.

Những người phía sau đều đứng ngây ra tại chỗ, không tin vào mắt mình, Thái tử điện hạ lại đích thân bế Nhị tiểu thư Liễu gia về cung?!

“Tế... Tế Vân... vừa rồi...” Lục Công chúa vẫn đứng đó với vẻ mặt đầy kinh ngạc, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại.

Nhưng Tế Vân còn tệ hơn nàng, cả người đều cứng đờ, đầu óc trống rỗng, mắt trợn trừng.

May mắn thay, nơi này cách Điện Tước Phương không còn xa lắm, nhưng trên đường vẫn có không ít người trong cung đi ngang qua. Liễu Ngâm đột nhiên có chút ngượng ngùng quay đầu đi, cho đến khi cổ chân đau nhói lên, nàng mới đột nhiên đổi sang vẻ mặt hoảng sợ.

“Con rắn... rắn đó độc thế nào?” Nàng nhăn nhó, giọng nói run rẩy.

“Có nhiều hoa văn như vậy chắc chắn là cực độc, nếu Thái y viện không chữa được thì phải làm sao bây giờ.”

Càng nghĩ Liễu Ngâm càng sợ hãi, đặc biệt là khi cổ chân ngày càng đau, trong lòng nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, mình còn chưa tận hưởng cuộc sống, đã bị rắn cắn chết, thật là nghiệp chướng.

“Rắn nước, không gây chết người.” Giọng hắn bình thản.

Nghe vậy, Liễu Ngâm lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng ta cảm thấy toàn thân mình choáng váng, chắc chắn ta đã trúng độc nặng rồi!”

Không để ý đến lời lảm nhảm của nàng, khi vào Điện Tước Phương, những người trong cung đều kinh ngạc nhìn Thái tử điện hạ bế biểu tiểu thư vào.

Hắn đặt nàng xuống một cách tự nhiên, không nán lại chút nào, nhưng khi vừa định xoay người đi, cảm thấy áo choàng của mình như bị ai đó giữ lại. Quay đầu lại, thấy người trên giường đang nằm đó níu lấy áo hắn.

Liễu Ngâm ép ra hai giọt nước mắt, ánh mắt đầy tình cảm nhìn hắn, “Dù ta có xảy ra chuyện gì, Ngâm nhi cũng không quên được Thái tử ca ca.”

Nói xong, những người hầu trong điện đều cảm thán, biểu tiểu thư thật sự si tình.

Bốn mắt nhìn nhau, giọng hắn trầm thấp, “Biểu muội si tình như vậy, thật khiến ta thụ sủng nhược kinh.”

Nói xong, hắn xoay người định đi, nhưng đυ.ng phải Lục Công chúa đang đuổi theo, cùng vài vị Thái y chạy tới, hắn không nói một lời, bước qua họ mà đi thẳng.

“Vi thần khấu kiến điện hạ.” Một đám Thái y vội vàng cúi đầu hành lễ.

“Hoàng huynh!”

Lục Công chúa muốn nói gì đó, nhưng lại lo lắng cho biểu tỷ bên trong, đành vẫy tay cho Thái y vào, “Còn đứng đó làm gì, mau xem biểu tỷ thế nào rồi!”

Liễu Ngâm nằm trên giường với vẻ mặt có chút kỳ lạ, vừa rồi Thái tử nói câu đó là có ý gì, sao nàng nghe có chút châm chọc, chẳng lẽ mình chưa đủ si tình sao?

“Biểu tỷ, tỷ không sao chứ!”

Trong điện bỗng nhiên trở nên náo loạn, đến nỗi đầu của Liễu Ngâm cũng đau nhức. Chẳng bao lâu sau, cô mẫu của nàng cũng vội vàng chạy tới, sắc mặt vô cùng khó coi, cháu gái của bà lại gặp chuyện ngay trong địa bàn của bà, bà phải giải thích với ca ca thế nào đây!

Hoàng hậu vừa đến, cả nội điện trở nên yên tĩnh, không ai dám thở mạnh. Mấy vị Thái y lần lượt bắt mạch, không biết tại sao, từng người một bỗng nhiên tụ tập bên cạnh giường, nhìn Liễu Ngâm với ánh mắt kỳ lạ.

“Liễu cô nương... có thể đưa ngoại y cho vi thần không?” Mấy vị Thái y cung kính hỏi.

Liễu Ngâm nhíu mày nhìn Hoàng hậu, người sau vẫy tay, lập tức có hai cung nữ buông rèm giường xuống, một lúc sau, từ bên trong vứt ra một chiếc áo khoác màu xanh biếc.

Mấy vị Thái y cầm lấy, ngửi ngửi, thỉnh thoảng lại thì thầm điều gì đó. Hoàng hậu lập tức trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra!”

Ngay lập tức, các Thái y liền quỳ xuống, cung kính đáp: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, loài rắn cắn Liễu cô nương hẳn là rắn nước, loại rắn này không có độc tính mạnh, không gây chết người, chỉ khiến vết thương bị sưng đỏ hoặc khiến người trúng độc mê man bất tỉnh. Chúng thần sẽ kê vài đơn thuốc, kết hợp với thuốc bôi ngoài, vài ngày là khỏi hẳn.”

Nghe nói không gây chết người, Liễu Ngâm mới thở phào nhẹ nhõm, may mà Thái tử không lừa nàng, nhưng sao trong Ngự Hoa Viên lại có rắn?

Rõ ràng Hoàng hậu cũng nghĩ đến điều này, lập tức liếc nhìn cung nữ phía sau, giọng lạnh lùng: "Người trong Ngự Hoa Viên làm việc thế nào vậy? Gọi Lưu chưởng sự đến đây cho ta!"

Nghe vậy, mấy vị Thái y nhìn nhau, cuối cùng một vị lão Thái y mới nói: "Khởi bẩm nương nương, chúng thần phát hiện trên áo ngoài của Liễu cô nương có một ít phấn hoa Thiên Đằng. Loài hoa này rất thu hút rắn, có lẽ con rắn đã bị thu hút bởi mùi hương này mà cắn Liễu cô nương."

-----------