Edit by NHT Chang
----------
Nghe lời Lục Công chúa nói xong, Liễu Ngâm phát hiện người nằm trên đất dường như có động tĩnh, nàng quay đầu nhìn Cửu Hoàng tử và những người khác, nghiêm túc nói:
“Thái phó ngày thường dạy các ngươi thế nào? Nếu sau này còn dám bắt nạt người khác, ta sẽ nói với cô mẫu, xem bà ấy xử phạt các ngươi ra sao!”
Trong hậu cung bây giờ là thế lực của Hoàng hậu và Lệ Quý phi chiếm ưu thế, bọn họ tự nhiên rất sợ Hoàng hậu, người mẹ cả có quyền quyết định số phận của họ. Nghe vậy, cả đám lập tức nói một câu “không dám nữa” rồi nhanh chóng chạy biến.
“Không ai chịu học hành, còn kém ta nữa.” Liễu Ngâm không nhịn được lắc đầu.
Lục Công chúa bên cạnh cúi đầu nhịn cười, hóa ra biểu tỷ cũng biết mình không tiến bộ.
Nhìn người trên đất, Liễu Ngâm từ từ ngồi xổm xuống, kéo cánh tay hắn, “Đứng lên đi.”
Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, trước mắt hắn là một tà váy màu lục, ánh mắt người nằm trên đất thoáng tối sầm lại, nhưng rồi hắn đột nhiên giật tay ra, ôm lấy cánh tay bị thương lảo đảo đứng dậy. Liễu Ngâm cũng nhận ra người này rất gầy, khuôn mặt bẩn thỉu nhưng vẫn có thể thấy được những nét tuấn tú, chỉ có điều trên trán có một vết sẹo.
“Hồi nhỏ ta cũng từng bị bỏng một vết sẹo trên tay, cuối cùng dùng Tuyết Linh Cao là nhanh chóng khỏi hẳn. Mặc dù vết sẹo của ngươi đã lâu nhưng chắc vẫn có thể làm mờ, lần tới ta về phủ sẽ mang thuốc cho ngươi.”
Liễu Ngâm nghiêm túc nhìn khuôn mặt ấy, “Và ngươi rất đẹp trai, đẹp hơn cả Hạ Ấp.”
Dưới ánh nắng, cô gái mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng như nước thu phản chiếu bóng dáng một người nhếch nhác, bẩn thỉu. Hắn cúi đầu, cụp mắt, bước đi loạng choạng, không nói một lời.
Thấy vậy, Lục Công chúa có phần không hài lòng, “Loại người gì chứ, biểu tỷ thật là quá tốt bụng.”
Quay người đi về phía con đường lát đá sỏi bên trái, Liễu Ngâm lãnh đạm nói: “Thái phó nói, đối xử tốt với người khác chính là đối xử tốt với chính mình, ngươi sao lại không hiểu điều này.”
Hơn nữa, có thêm một người bạn luôn tốt hơn là thêm một kẻ thù. Nàng thấy tên chất tử này khá là lạnh lùng, u uất, bị bắt nạt lâu như vậy mà vẫn không mài mòn được những góc cạnh của hắn, xem ra cũng không phải kẻ đơn giản.
“Biểu tỷ ngày càng giống Thái phó, suốt ngày lải nhải.” Lục Công chúa che tai, đi trước.
Liễu Ngâm không nhịn được cười, kéo giật tóc cô nàng từ phía sau, “Nói ta phiền phải không!”
“Ai da!” Lục Công chúa lập tức ôm lấy tóc mình, ấm ức chạy lên phía trước, “Biểu tỷ bắt nạt người, ta sẽ đi mách mẫu hậu.”
Những người hầu phía sau, như Tế Vân, không nhịn được che miệng cười, Liễu Ngâm vội vàng đuổi theo tiểu nha đầu, “Ngươi đứng lại cho ta!”
Hai người chạy quanh co trên con đường nhỏ trong Ngự Hoa Viên, một thái giám ẩn nấp sau giả sơn, bỗng lấy từ trong người ra một ống tre dài, mở nắp, một con rắn dài màu nâu phun nọc từ từ bò ra, chui vào trong bụi cỏ, không biết bò về hướng nào.
Lục Công chúa vốn mảnh mai, làm sao là đối thủ của Liễu Ngâm, rất nhanh đã bị nàng đuổi kịp. Liễu Ngâm vòng tay qua vai cô nàng, đe dọa với vẻ mặt hùng hổ: “Ngươi muốn mách cô mẫu đúng không? Vậy ta cũng sẽ nói với bà ấy rằng, có người lén lút đọc thoại bản.”
Ở đây, thoại bản tương đương với sách cấm.
“Ngươi… ngươi…” Lục Công chúa lập tức đỏ mặt, không ngờ nàng lại biết chuyện này, đang định nói gì đó thì vô tình liếc thấy con rắn dài màu nâu trong bụi cỏ, lập tức mặt cắt không còn giọt máu.
“Rắn… rắn rắn…”
“Ngươi đừng nghĩ dọa ta, trong cung làm gì có rắn——A!”
Liễu Ngâm chỉ cảm thấy cổ chân đau nhói, cúi đầu thì thấy con rắn kia vẫn cuộn tròn trong bụi cỏ, phun nọc nhìn chằm chằm về phía nàng.
Đồng tử co lại, cả khuôn mặt Liễu Ngâm lập tức tái mét, huống chi còn bị cắn một phát, những người hầu phía sau như Tế Vân cũng hét lên, dù sợ nhưng vẫn tìm quanh đá và gậy để đánh con rắn.
“Biểu tỷ!”
Lục Công chúa vội vàng đỡ lấy nàng, mắt đỏ hoe, từng bước lùi lại, nhưng con rắn kia không hiểu sao cứ lượn lờ xung quanh, như chờ đợi thời cơ để tấn công.
“Vẫn chưa tìm ra nguồn gốc bệnh dịch ở Mã Chính sao?” Tần Nghiêm quay đầu liếc nhìn người bên cạnh.
Người đàn ông trung niên mặc triều phục cúi đầu, lập tức cung kính đáp: “Hạ quan đã cho người kiểm tra nghiêm ngặt.”
Nghe vậy, Tần Nghiêm khẽ nhíu mày, “Cô không muốn nghe mấy lời vô ích này.”
Người đàn ông trung niên cúi đầu, không biết là do nóng hay sao, trán bắt đầu rịn mồ hôi, “Hạ… hạ quan…”
“Cho ngươi ba ngày.” Giọng nói của hắn trầm thấp.
“Vâng... vâng.” Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu.
Hai người tiếp tục bước đi, xung quanh những người trong cung đều vội vã chạy về phía trước, Tần Nghiêm liếc mắt nhìn một nhóm người cách đó không xa trên con đường nhỏ, họ đều hoảng sợ, hành động cứng ngắc.
Nhìn thấy số lượng người trong cung tụ tập ngày càng nhiều, nhưng con rắn kia vẫn lượn lờ trong bụi cỏ, và một đám người vẫn chưa bắt được nó. Liễu Ngâm đã ngồi bệt xuống đất, mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy cổ chân đau nhức dữ dội, không biết con rắn đó có độc hay không.
“Hoàng huynh!”
Thấy người tới, Lục Công chúa lập tức vui mừng hiện rõ trên mặt, đôi mắt đỏ hoe, lo lắng nói: “Biểu tỷ bị rắn cắn, nếu có độc thì phải làm sao đây.”
Rắn?
Tiểu Lộc Tử lập tức nhìn vào bụi cỏ vài lần, mơ hồ thấy được một bóng dáng màu nâu, nhưng cung đình vốn luôn được rắc thuốc bột để xua đuổi rắn, côn trùng, chuột bọ, tại sao lại có rắn, hơn nữa con rắn này bị nhiều người đuổi bắt mà vẫn không chạy.
“Cung đình mà lại có rắn, thật là kỳ lạ.” Vị quan viên kia cũng không hiểu nổi.
Tiến lên vài bước, nhìn cô gái mặt mày trắng bệch ngồi trên đất, ánh mắt Tần Nghiêm chuyển qua bụi cỏ, bỗng nhiên hắn rút ra một chiếc trâm bạc từ trước trán nàng. Trong khi những người khác vẫn đang tìm kiếm con rắn, ngay lập tức, con rắn dài màu nâu bị ghim chặt bảy tấc bởi chiếc trâm, nó đang giãy giụa.
“Không phải độc nặng, đưa nàng về cung, gọi Thái y.” Hắn liếc nhìn rồi xoay người định đi.
“Nhưng... kiệu vẫn chưa đến...” Lục Công chúa lo lắng đến mức rưng rưng nước mắt, lại quay sang trừng mắt với cung nữ bên cạnh, “Còn không mau đi thúc giục!”
“Nô tỳ lập tức đi ngay.” Hồng Nhi vội vàng chạy đi.
Nghe nói có độc, lòng Liễu Ngâm càng thêm lạnh lẽo, hôm nay mình gặp phải xui xẻo gì đây.
“Điện hạ... chuyện này có cần điều tra không?” Tiểu Lộc Tử hạ giọng hỏi.
Nghe tiếng ồn ào phía sau, bước chân của hắn dừng lại, hắn liếc nhìn cô gái mặt mày tái nhợt kia, ánh mắt khẽ cúi xuống, đột nhiên xoay người tiến lên trước, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cúi xuống bế nàng lên ngang lưng.
-------------