Edit by NHT Chang
-----------
Ánh mắt Tam Hoàng tử bỗng hiện lên sự xấu hổ, "Dù sao… từ nhỏ đã nhìn nàng lớn lên, ít nhiều cũng hiểu biết chút ít"
Tần Nghiêm lạnh lùng nhìn hắn, gương mặt góc cạnh không biểu lộ cảm xúc gì, giọng nói thản nhiên: "Hôm qua bảo ngươi xem tấu chương thế nào rồi?"
Nghe vậy, ánh mắt Tam Hoàng tử liền thay đổi, bước chân chậm lại, ngó trước ngó sau, lắp bắp nói: "Cái này…"
Hạ Ấp cười nhẹ một tiếng, vừa phe phẩy quạt vừa cười không nói đi ngang qua hắn, Tam Hoàng tử giơ nắm đấm lên định đánh chết cái tên xấu xa này, người kia lập tức tránh né, hai người như đang trao đổi bằng ánh mắt.
"Mai xử lý xong việc." Người phía trước đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Tam Hoàng tử đành gượng cười đáp: "Vâng!"
Chỉ trong thời gian ngắn, Hoàng huynh rõ ràng là đang làm khó hắn, quả thật mình không nên nói tốt cho nàng ta đó.
Bên này, Liễu Ngâm vội vàng cuối cùng cũng đến thư viện ngay trước khi Thái phó đến, cả hai đều thở không ra hơi, nhưng vì Ngũ Công chúa bị "giam" trong Cung Trường Nhạc để tĩnh tâm, nên hôm nay Thẩm Dao cũng không đến.
Liễu Ngâm cũng vui vẻ tự tại, khi học cũng chăm chú hơn nhiều, Thẩm Thái phó còn mang đến cho nàng mấy cuốn sách mẫu chữ để sao chép, đều là những nét bút rất phù hợp cho nữ tử, rất giản dị. Nhận đồ của người khác, Liễu Ngâm cảm thấy có chút ngại ngùng, quyết định hôm nào đó phải trả lễ, Thẩm Thái phó thích thư họa, nàng nhớ rằng cha mình có nhiều báu vật, mình lấy một bức đưa tới chắc cũng không sao.
Sau giờ học, nàng thu dọn đồ đạc, nghĩ xem trưa nay nên ăn gì, còn Lục Công chúa thì cả buổi sáng nhịn không được, cuối cùng cũng hỏi: "Sáng nay sao biểu tỷ không chào Hoàng huynh?"
Nếu là trước đây, biểu tỷ chắc chắn sẽ bám lấy Hoàng huynh không rời, nhưng hôm nay lại chạy nhanh như thế, nàng nàng còn nghi ngờ mặt trời có mọc từ phía tây không nữa.
Liễu Ngâm liếc nàng ấy một cái, "Ta đã hứa với Thái tử ca ca một tháng không làm phiền huynh ấy."
Nói xong, thấy Lục Công chúa có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nàng đành ghé sát đầu vào nói đầy bí ẩn: "Và… đây gọi là "lạt mềm buộc chặt", Thái phó nói rằng mọi chuyện phải có mức độ, quá ép buộc lại phản tác dụng."
Nghe một hồi, Lục Công chúa bỗng như bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, "Đúng đúng đúng, biểu tỷ thật thông minh, ta thấy mấy phi tần của phụ hoàng cũng dùng cách này để quyến rũ người."
Liễu Ngâm: "..."
Thôi kệ, không tính toán với đứa nhỏ này, quyến rũ thì quyến rũ vậy.
Rời khỏi thư viện, hai người liền bàn xem trưa nay ăn gì, Lục Công chúa còn nói trong cung có một điện ôn tuyền, lát nữa muốn dẫn nàng đi ngâm mình, Liễu Ngâm nghe vậy thì lòng đã muốn bay lên trời, giữa ngày hè mà ngâm mình trong ôn tuyền, ăn dưa hấu, thật là thư thái.
Hai người chị em vừa bàn bạc vừa đi nhanh về phía Điện Tước Phương, nhưng khi đến Đình Xuân Ý, họ thấy Cửu Hoàng tử và một nhóm người đang ồn ào ở đó, không biết đang làm gì, trông như đang đánh nhau.
Hai người lập tức đi về phía đình, nhưng vừa mới rẽ qua một con đường nhỏ, một tiểu thái giám đã vội vã chạy tới, đâm sầm vào Liễu Ngâm. Tiểu thái giám sợ hãi đến mức lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Liễu cô nương thứ tội! Liễu cô nương thứ tội!” Tiểu thái giám đầu đập xuống đất, âm thanh vang lên rõ ràng, vô cùng hoảng sợ.
“Đồ không có mắt!” Lục Công chúa trừng mắt nhìn hắn, sau đó lo lắng hỏi Liễu Ngâm, “Biểu tỷ, tỷ không sao chứ?”
Liễu Ngâm xoa xoa cánh tay bị va chạm, nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn thoáng qua tiểu thái giám run rẩy kia, cuối cùng nàng cũng chỉ lạnh nhạt nói: “Thôi bỏ đi, không sao đâu.”
Nói xong, nàng trực tiếp đi về phía đình, trong lòng có chút tò mò, sao một tiểu thái giám cũng biết danh tính của mình, chẳng lẽ mình nổi tiếng đến vậy?
Khi đến gần, nàng nhìn thấy Cửu Hoàng tử và một vài hoàng tử khác đang tụ tập thành một đám, miệng còn chửi rủa “đồ xấu xí” gì đó, trong khi sai bảo thái giám đánh người.
“Các ngươi đang làm gì đấy?”
Nghe thấy tiếng, cả đám liền chú ý đến người vừa tới, Cửu Hoàng tử lập tức cười hớn hở chạy tới, “Liễu tỷ tỷ, tỷ đừng nhìn nữa, đồ xấu xí này dọa người lắm.”
Mấy tiểu hoàng tử tuổi không lớn, nhưng lại học được hết cái thói công tử bột, thường xuyên đi bắt nạt cung nữ thái giám. Liễu Ngâm trừng mắt nhìn hắn, sau đó từng bước tiến tới, các thái giám xung quanh đều vội vàng tránh đường cho nàng.
Chẳng bao lâu sau, một bóng người gầy gò liền hiện ra trước mắt. Người đó mặc một bộ quần áo không rõ màu sắc, đang cuộn mình trên con đường lát đá sỏi, tóc tai bù xù che hết cả khuôn mặt.
Lục Công chúa lúc này cũng tiến tới vài bước, ghé sát vào tai Liễu Ngâm nói: “Đây là chất tử của Đông Quốc, năm ngoái đã nói sẽ đón hắn về, nhưng đến giờ vẫn chưa đón người.”
--------