Edit bt NHT Chang
-----------
“Nhưng giờ đây mối quan hệ của con và Thái tử đã có tiến triển, đây là điều tốt. Vậy thì, từ ngày mai, cô mẫu sẽ lấy cớ để con vào cung bầu bạn với Đồng nhi, con sẽ ở lại cung một thời gian. Thái tử mỗi ngày đều sẽ đến thỉnh an cô mẫu, như vậy hai người sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ, và mối quan hệ sẽ càng thêm gắn bó.” Hoàng hậu nói với vẻ đầy suy tính.
“...”
Liễu Ngâm mím môi, không biết phải nói gì. Nàng đã khó khăn lắm mới tìm ra lý do để nghỉ ngơi một tháng, giờ lại bắt nàng vào cung!
“Nhưng… nhưng con đã hứa với Thái tử ca ca rằng con sẽ không làm phiền huynh ấy trong vòng một tháng.” Nàng nói với vẻ khó xử.
“Ngốc nghếch, sao giờ con lại trở nên nhút nhát như vậy?” Hoàng hậu không nhịn được cười.
Liễu Ngâm cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Vậy là muốn nàng nuốt lời sao?
Việc vào cung đã được quyết định như vậy. Không lâu sau khi rời khỏi cung Trường Xuân, tâm trạng của nàng rất phức tạp. Vừa mới tìm ra lý do để nghỉ ngơi một tháng, giờ lại phải trở lại với vai trò cũ. Dù sao đi nữa, nàng quyết định sẽ không diễn vai “hoa si” nữa.
* Hoa si : kẻ si tình,simp chúa
Khi trở về phủ, không lâu sau, chiếu chỉ của Hoàng hậu cũng đã đến. Mọi người đều hiểu chuyện, không ai có ý kiến gì. Ngay cả Liễu Quốc Chính cũng mong muốn con gái mình có nhiều cơ hội tiếp xúc với Thái tử.
Vậy là mọi chuyện đã được quyết định. Khi thu dọn đồ đạc vào buổi tối, mẹ nàng còn liên tục dặn dò nàng phải cẩn thận trong cung, không được gây rắc rối. Nếu gặp chuyện gì, hãy tìm đến cô mẫu. Bà nói mãi gần nửa giờ mới chịu rời đi.
Liễu Ngâm cảm thấy mình phải tìm cách sớm quay trở lại phủ. Ở trong cung, nàng cảm thấy không thoải mái chút nào. Làm sao có thể so sánh với sự tự do bên ngoài?
Sáng sớm hôm sau, nàng đã bị gọi dậy để rửa mặt chải đầu, vì cần phải vào cung sớm nếu không sẽ lỡ giờ đến thư viện.
Nàng đang ở tại Điện Tước Phương của Lục Công chúa, điều này thật tiện lợi, không như Cung Trường Xuân đầy rẫy tai mắt của cô mẫu, khiến mọi hành động đều trở nên bất tiện.
Khi mang hành lý vào cung vào sáng sớm, Lục Công chúa đã sớm chờ đợi tại Điện Tước Phương, vui mừng sắp xếp chỗ ở cho nàng, còn muốn dẫn nàng đi tham quan vài nơi khác. Nhưng vì thời gian đến thư viện đã sắp muộn, hai người đành vội vã chạy đến thư viện.
"Nghe nói hôm qua Tần Dung bị Quý phi phạt, còn bị nhốt trong Cung Thừa Càn để tĩnh tâm suy nghĩ. Nhưng ta nghĩ nàng ta chỉ làm vậy để lấy lòng Hoàng thượng thôi. Nếu thật lòng muốn xin lỗi biểu tỷ, sao lại không để người đến đây thể hiện thành ý? Nàng ta chỉ không muốn hạ mình trước Hoàng hậu, nhưng lại muốn lấy lòng Hoàng thượng, đúng là giả tạo." Lục Công chúa vừa đi vừa tức giận nói.
Nghe vậy, Liễu Ngâm không có phản ứng nhiều, hậu cung như một vũng nước sâu, mình chỉ là con gái của một bề tôi, Quý phi làm sao có thể dẫn công chúa đến xin lỗi mình, như vậy đã nể mặt Hoàng thượng lắm rồi.
"Đi nhanh lên, nếu muộn, Thái phó lại càm ràm. Tối qua bận dọn đồ, ta chưa kịp xem sách Thái phó dặn." Nàng kéo tay Lục Công chúa, nâng váy chạy nhanh về phía trước.
"Ơ… biểu tỷ, chậm một chút..."
Ngự Hoa Viên vào giờ Thìn vẫn còn chút se lạnh, trên những cánh hoa kiều diễm vẫn đọng lại những giọt sương mai, lấp lánh lung lay. Những người trong cung cúi đầu bước nhanh qua, Liễu Ngâm chạy đến mức thở không ra hơi, cảm thấy thể lực của thân thể này quá kém, sau này cần phải duy trì chạy buổi sáng mới được.
Nhưng Lục Công chúa còn kém hơn nàng, chỉ chạy được vài bước mà đã tái nhợt mặt mày, bất đắc dĩ Liễu Ngâm đành phải dừng lại đi chậm, vừa đi qua một con đường lát sỏi thì va phải một nhóm người.
"Hoàng… Hoàng huynh…"
Lục Công chúa rõ ràng vẫn chưa lấy lại hơi thở, nói chuyện cũng yếu ớt, trán lấm tấm mồ hôi.
Thấy hai người bước đi vội vã, Tam Hoàng tử không nhịn được cười nói đùa: "Nhìn các ngươi gấp gáp như thế, phía sau là lũ quái thú hay sao?"
Nói rồi ánh mắt đầy ẩn ý liếc qua Liễu Ngâm, sau đó lại đặt ánh nhìn lên người Hoàng huynh, trong lòng đã hiểu ra, chắc là cố tình đến để "vô tình gặp gỡ" rồi?
Không biết hắn đang nghĩ gì, Liễu Ngâm vô tình liếc nhìn nam nhân đối diện, lập tức kéo tay Lục Công chúa rồi nhanh chóng bước đi, không nói lời nào, khiến mọi người đều kinh ngạc.
"Chuyện này… hôm nay Liễu cô nương bị làm sao vậy?"
Hạ Ấp ngạc nhiên quay đầu nhìn theo hai bóng dáng vội vã, lại ngước lên nhìn trời, hôm nay mặt trời đâu có mọc từ phía tây, sao Liễu Ngâm lại thay đổi như vậy, chẳng lẽ là chiêu "lạt mềm buộc chặt"?
Không nói gì, Tần Nghiêm tiếp tục bước đi phía trước, chỉ liếc nhìn thoáng qua bóng dáng rời đi, hàng mi khẽ cụp xuống.
Đây là hướng tới Nghị Chính Đường, Tam Hoàng tử vốn táo bạo, lúc này không kìm được bước lên vài bước, nhìn Hoàng huynh nhà mình ngập ngừng nói: "Thật ra… ta thấy cô nương Liễu gia cũng khá tốt, tuy có phần nóng nảy bộc trực, nhưng suy cho cùng là một trái tim thuần khiết, Hoàng huynh… chỉ là có chút định kiến với nàng ấy thôi."
Nam nhân phía trước nghe vậy thì khẽ liếc mắt nhìn, môi mỏng khẽ mở, "Ngươi đúng là rất để tâm."
-------