Thái Tử Phi Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 16 Mách lẻo

Edit by NHT Chang

---------

Ngũ công chúa vốn chỉ muốn tranh cãi chút ít, không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy, nàng ta bỗng lo lắng: "Ta... ta... ngươi..."

Minh Nguyệt quận chúa bước lên một bước, đôi mắt hẹp lại,

"Liễu Ngâm, ngươi thật to gan, dám yêu cầu công chúa xin lỗi ngươi, trong mắt ngươi còn có lễ nghĩa tôn ti gì nữa không!"

Ngay lập tức, những người xung quanh cũng bắt đầu xì xào, nói rằng Liễu Ngâm không biết điều, dám yêu cầu công chúa xin lỗi, chẳng lẽ nghĩ rằng nhà họ Liễu có thể che trời sao?

"Quận chúa có bị điếc không? Khi nào ta nói rằng công chúa phải xin lỗi ta?"

Giọng nàng nhẹ nhàng, đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng vào đối phương: "Ta chỉ muốn công chúa cho ta một lời giải thích, tại sao lại lăng mạ ta?"

Nói xong, nàng lại bước lên, đối mặt với Minh Nguyệt quận chúa, từng lời từng chữ đều rõ ràng: "Hoàng thượng thưởng phạt phân minh, không tùy tiện trách phạt thần tử. Vậy tại sao đến lượt quận chúa thì lại có thể lăng mạ người khác? Hay là trong mắt quận chúa, chúng ta sinh ra đã thấp hèn, đáng bị công chúa sỉ nhục?"

Đối diện với ánh mắt đầy uy hϊếp của nàng, Minh Nguyệt quận chúa ngay lập tức lùi lại một bước, ánh mắt lạ lùng nhìn nàng, không hiểu sao con người này lại trở nên sắc bén như vậy.

"Khi nào bản quận chúa nói như vậy? Ngươi đừng có nói bậy!" Nàng ta hừ lạnh, gương mặt đầy vẻ không vui.

Liễu Ngâm khẽ nhướng mày, dùng tay vuốt nhẹ đồ trang sức trên tóc, giọng nói nhẹ nhàng, "Vậy quận chúa có phải là đang nghĩ rằng nhà họ Liễu không có ai, nên phải bị các người áp bức như thế?"

"Ta—" Minh Nguyệt quận chúa cảm thấy rất khó chịu, tay nắm chặt chiếc khăn tay, ánh mắt đầy tức giận nhìn nàng.

Mặc dù nàng chỉ mặc một bộ cung trang đơn giản màu xanh, nhưng thân hình mảnh mai, gương mặt xinh đẹp, không hề giống với hình ảnh thô lỗ cộc cằn ngày nào, ngược lại, nàng nói chuyện rất mạch lạc và đầy uy lực. Những người khác không khỏi ngạc nhiên khi thấy nàng thay đổi nhanh chóng như vậy. Nếu không nhìn thấy tận mắt, họ khó có thể tin rằng đây là cô nàng Liễu Ngâm ngốc nghếch trước kia.

Tế Vân đứng bên cạnh hoàn toàn choáng váng, không tin nổi đây là tiểu thư của mình.

Không khí trở nên căng thẳng, nhưng Thẩm Dao bất ngờ lên tiếng: "Chỉ là một chút hiểu lầm thôi, Liễu tỷ tỷ hà tất phải làm lớn chuyện như vậy. Công chúa cũng chỉ là lời nói vô ý, Liễu tỷ tỷ rộng lượng tất nhiên sẽ không để bụng những chuyện nhỏ nhặt này."

Nhìn người con gái thanh tao nhẹ nhàng trước mặt, Liễu Ngâm khẽ liếc mắt và giọng nói trầm xuống, "Xin lỗi, ta là người nhỏ mọn."

Ánh mắt Thẩm Dao thay đổi một chút, rõ ràng không ngờ rằng nàng không đi theo lối cũ, những người khác cũng im lặng, không dám nói gì thêm, sợ rằng sẽ tự chuốc lấy rắc rối.

"Liễu Ngâm, ngươi đừng có được nước lấn tới!" Minh Nguyệt quận chúa cuối cùng cũng nổi giận.

Nhìn vẻ mặt đầy tức giận của đối phương, Liễu Ngâm chỉ nhún vai vô tội, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ oan ức, "Quận chúa thật quá đáng, rõ ràng là các người sỉ nhục và áp bức ta, còn nói ta là người lấn tới, trên đời này có lý lẽ như vậy sao?"

"Ngươi—" Minh Nguyệt quận chúa tức giận định tiến lên, nhưng bị cung nữ phía sau kịp thời giữ lại.

Nhìn qua một nhóm người, giọng nói của Liễu Ngâm cao lên,

"Xem ra công chúa không định cho ta một lời giải thích. Vậy thì cũng tốt, ta cũng đang định đi gặp cô mẫu, để sau đó đến gặp Quý phi nương nương hỏi rõ ràng."

Nói xong, nàng không để ý đến vẻ mặt lo lắng của Ngũ công chúa, mà bước thẳng về phía cung Trường Xuân.

Thấy nàng đi rồi, Ngũ công chúa cũng vội vàng kéo Thẩm Dao lại, "Thẩm tỷ tỷ, ta phải làm gì bây giờ? Nếu mẫu phi biết ta tranh cãi với nàng ta, chắc chắn sẽ trách phạt ta."

Nghe vậy, Minh Nguyệt quận chúa chỉ hừ lạnh và ngẩng cao đầu, khuôn mặt kiều diễm đầy vẻ khinh thường,

"Ta nghĩ con nhỏ đó cũng không có gan đến mức đó, ngươi lo lắng gì chứ? Làm sao một công chúa lại sợ nàng ta?"

Nói xong, Ngũ công chúa chỉ biết im lặng, nhưng khuôn mặt vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng. Nếu là người khác thì Ngũ công chúa không sợ gì, nhưng đối phương lại là người của nhà họ Liễu !

Đi qua ngự hoa viên, Liễu Ngâm còn hái một đóa nguyệt quý để chơi đùa, tâm trạng rõ ràng rất tốt. Nàng chỉ không biết chữ, không phải là đứa trẻ mẫu giáo. Với bối cảnh mạnh như vậy, nếu còn để người khác ức hϊếp, thì đúng là nên lấy đậu phụ đập đầu cho chết.

Liễu Ngâm vừa ngân nga vừa đi đến cung Trường Xuân. Các cung nữ nhìn thấy nàng đều ngạc nhiên dừng lại một lúc lâu, ngỡ ngàng vì sao tiểu thư lại mặc trang phục của cung nữ.

Liễu Ngâm định ở đây dùng bữa trưa rồi về nhà, ít nhất cũng phải làm cho Ngũ công chúa sợ một chút. Còn về việc báo cáo thì bỏ qua, việc nhỏ như vậy nếu làm lớn chuyện thì cũng không đẹp mắt chút nào.

-------