Thái Tử Phi Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 15

Edit by NHT Chang

-----

Trong điện rất yên tĩnh, ánh mắt của nam nhân chuyển từ cuốn sách sang nhìn vào đôi tai của nàng, làn da trắng như ngọc không có tì vết. Liễu Ngâm cắn chặt môi, đôi mắt không ngừng liếc qua liếc lại, chỉ cảm thấy bị hắn nhìn chằm chằm làm nàng cực kỳ không thoải mái. Chẳng lẽ hắn cuối cùng cũng nhận ra vẻ đẹp của nàng?

Đúng lúc đó, hai ngón tay của hắn đột nhiên chạm vào tai nàng, cảm giác làn da ấm áp và mịn màng. Ngón tay của hắn trượt lên xuống, không cảm nhận được lớp trang điểm nào.

Liễu Ngâm ngạc nhiên đến mức sững sờ!

Nàng ngồi cứng đờ, không dám thở mạnh. Mình... mình vừa bị quấy rối sao?!

Cảm thấy sự căng thẳng của nàng, dường như nhận ra hành động của mình có chút không đúng, Tần Nghiêm lập tức thu tay lại, giọng nói trầm thấp: "Xin lỗi."

Liễu Ngâm lập tức đứng dậy, lùi lại vài bước, tay vẫn giữ lấy tai mình, nhìn hắn với ánh mắt khác lạ. Đây là một tình huống vượt quá dự đoán của nàng. Nàng chưa kịp nghĩ xem nguyên chủ sẽ phản ứng thế nào nếu bị quấy rối.

“Nam... nam nữ thụ thụ bất thân, huynh... huynh sao có thể như vậy!”

Mặt đỏ bừng, nàng lắp bắp nói xong rồi vội vàng ôm lấy cuốn sách và chạy ra ngoài như thể có quái vật đuổi theo.

Nhìn theo bóng dáng đang khuất dần, người đàn ông nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy phán đoán của mình sai lầm.

Vẫn đi ra từ cửa sau, Tế Vân đang chờ nàng bên ngoài Đông cung. Khi thấy tiểu thư của mình đang vội vã chạy ra, nàng không khỏi thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi liệu nàng đã gặp Thái tử hay chưa.

Liễu Ngâm cảm thấy hành động của Thái tử rất kỳ lạ. Chắc chắn hắn không có ý định quấy rối nàng, mà có một mục đích khác. Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy, hắn không sợ rằng nàng sẽ càng bám lấy hắn hay sao?

Thấy tiểu thư của mình luôn giữ vẻ mặt ủ rũ trên suốt đoạn đường đi, Tế Vân cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, người có gặp Thái tử điện hạ không?"

Nhìn lại, Liễu Ngâm thở dài một hơi, bước đi trên lối đi trong cung, "Gặp thì có gặp, nhưng ta đã hứa với Thái tử ca ca rằng ta sẽ không làm phiền huynh ấy trong một tháng tới."

"À?" Tế Vân kinh ngạc, "Vậy... vậy tiểu thư sẽ không gặp điện hạ trong một tháng sao?"

Tiểu thư thích Thái tử điện hạ như vậy, nếu để nàng không gặp huynh ấy trong một tháng, chắc chắn nàng sẽ lo lắng đến chết.

Đột nhiên, Liễu Ngâm lấy ra một cuốn sách từ trong tay áo, nhướng mày: "Đây là Thái tử ca ca đưa cho ta. Khi nào nhớ đến huynh ấy, ta sẽ đọc sách này."

Nghe vậy, Tế Vân liền sáng mắt lên. Không ngờ Thái tử điện hạ lại đưa đồ cho tiểu thư. Điều này có nghĩa là ngài ấy đã thay đổi cách nhìn nhận về tiểu thư?

Đang nói chuyện, từ một con đường nhỏ khác trong ngự hoa viên, có một nhóm người đang tiến tới, trong đó có một bóng dáng thanh nhã mà Liễu Ngâm cảm thấy rất quen thuộc. Nàng nhìn thoáng qua, liền thầm rủa: Đúng là oan gia ngõ hẹp! Rồi nhanh chóng định quay người đi ngược lại.

Nhưng ngũ công chúa tinh mắt liền cất tiếng gọi: "Đó chẳng phải là Liễu tỷ tỷ sao?"

Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn theo hướng chỉ, nhưng chỉ thấy một cung nữ, làm gì có Liễu Ngâm nào.

Nhưng ngay sau đó, khi cung nữ quay lại, mọi người đều ngạc nhiên vì hóa ra thật sự là nàng.

"Liễu tỷ tỷ sao lại mặc đồ của cung nữ thế này, lại còn lén lút như vậy, nếu bị nhầm là thích khách thì phải làm sao đây?"

Người nói là Minh Nguyệt quận chúa, con gái của Trưởng công chúa, người rất được cưng chiều nên tính tình kiêu căng, tự phụ, luôn có mâu thuẫn với nguyên chủ và thường gây ra xung đột lớn.

"Nàng ta chắc chỉ muốn lén lút tiếp cận hoàng huynh thôi, một tiểu thư mà chẳng biết đến liêm sỉ là gì, hôm trước còn dám dạy dỗ ta nữa chứ, không biết mình là loại người nào." Ngũ công chúa, người đã chịu nhiều uất ức từ Liễu Ngâm, cũng hừ một tiếng.

Nhưng Thẩm Dao, đứng bên cạnh, chỉ khẽ liếc nhìn nàng và nhẹ nhàng nói,

"Công chúa nên cẩn thận lời nói, không phải đọc sách là để học cách nói xấu người khác."

Không quan tâm đến màn đối đáp của nhóm người này, Liễu Ngâm chỉ mặc đồ cung nữ và chậm rãi bước qua. Nàng nhìn Ngũ công chúa với vẻ mặt không hài lòng, rồi nghiêm giọng nói:

"Ngũ công chúa thật là trong sáng và cao quý, ta đến giờ mới hiểu, hóa ra những người đọc sách thanh cao lại thích mắng người khác không biết liêm sỉ. Ngày mai, ta phải đến hỏi Thái phó xem đây là loại học vấn gì."

Nghe vậy, tay của Ngũ công chúa bỗng siết chặt lại, sắc mặt có chút không tốt, những người khác cũng nhìn Liễu Ngâm với ánh mắt lạ lùng. Không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn, miệng lưỡi của nàng đã trở nên sắc bén như vậy.

"Chỉ mới đọc sách vài ngày đã tỏ vẻ mà khoe khoang, thật làm trò cười cho thiên hạ ." Minh Nguyệt quận chúa cũng cười nhạt, trên khuôn mặt thanh tú đầy vẻ khinh thường.

Trong ngự hoa viên, những cung nhân đi qua đều cúi đầu và bước nhanh, như thể không thấy gì.

Liễu Ngâm khẽ nhếch miệng, nhìn Minh Nguyệt quận chúa và nói một cách lạnh nhạt: "Hóa ra trong mắt quận chúa, những người đọc sách đều chỉ là kẻ khoe khoang sao?"

Nghe vậy, ánh mắt của Minh Nguyệt quận chúa liền thay đổi, "Bản quận chúa khi nào nói như vậy?"

"Nhưng ta nghe lại là vậy, chẳng lẽ không phải sao?"

Nàng cười lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ mỉa mai, nhưng nàng biết rằng đối phó với người khác cần phải lựa chọn mục tiêu mềm yếu. Nàng quay sang nhìn Ngũ công chúa và nghiêm giọng nói: "Hôm nay, công chúa cho ta một lời giải thích thì thôi, nếu không, ta chẳng ngại gì mà không nhờ đến cô mẫu để hỏi Quý phi nương nương cho rõ ràng, tại sao công chúa lại lăng mạ ta như vậy, đây là đạo lý gì?"

-------