Edit by NHT Chang
------
Liễu Ngâm vẫn đang chìm đắm trong màn kịch của mình thì bỗng một cuốn sách đập mạnh vào tay nàng, khiến nàng phải buông ra. Hắn làm như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong nhà, giọng nói lạnh lùng: “Người đâu.”
Nghe vậy, mấy thị vệ lại chạy vào, Liễu Ngâm đảo mắt, vội vàng bám theo hắn, giọng nói đầy cảm xúc:
“Thái tử ca ca, cho ta ở lại đi. Nếu hôm nay huynh để ta ở lại, ta đảm bảo sẽ không quấy rầy huynh trong một tháng tới!”
Nói xong, thấy đám thị vệ bước tới gần, nàng liền giơ ba ngón tay lên thề: “Nếu ta nói mà không giữ lời, thì cho ta bị nước sặc chết, bị xe đυ.ng khi ra đường!”
Lén nhìn qua, thấy người đàn ông không nói thêm lời nào, đám thị vệ cũng không biết làm gì tiếp theo, chờ đợi mệnh lệnh.
Liễu Ngâm liền cười tươi, bước vào nội điện. Nàng thực ra không định ở lại, chỉ muốn tìm cớ để nghỉ ngơi một tháng mà không phải quấy rầy Thái tử mỗi ngày, lại không gây nghi ngờ. Quả là một mũi tên trúng hai đích. Phải biết rằng, diễn vai một kẻ si tình rất mệt mỏi.
Nội điện rộng lớn yên tĩnh, thoang thoảng mùi trầm hương nhẹ nhàng, giúp tâm hồn thư thái, tĩnh lặng. Bài trí trong nội điện không xa hoa, mà có phần trầm mặc, có thể nói là sự xa hoa kín đáo. Trên tường treo nhiều bức tranh nổi tiếng mà các văn nhân mơ ước. Nếu không phải gần đây nàng theo học Thái phó, Liễu Ngâm cũng không nhận ra những bức tranh này khác gì với tranh thường. Đúng là làm Thái tử có tiền bạc, nên mới lấy những báu vật này ra làm đồ trang trí.
Thế nhưng ánh mắt của nàng bị cuốn hút bởi giá sách ở phía bên trái. Liếc nhìn sang, thấy người đàn ông đang ngồi ở bàn viết gì đó, Liễu Ngâm không kìm được mà tiến lại gần, mắt lướt qua những cuốn sách đa dạng trên giá.
Không giống như thư viện của cha nàng, nơi chứa đầy những tác phẩm thơ văn khô khan của các danh nhân và các sách tờ từ Bộ Lại, thư viện này có một phạm vi sách đa dạng hơn nhiều, từ thiên văn địa lý cho đến những câu chuyện kỳ lạ, tất cả đều khiến người ta hoa mắt.
Ánh mắt của nàng bị thu hút bởi một cuốn sách có bìa bằng da cừu. Liễu Ngâm kiễng chân lên, cố gắng lấy cuốn sách xuống. Tựa đề gồm ba chữ, nhưng nàng chỉ nhận ra hai chữ "cơ" và "thuật", chữ ở giữa thì chưa từng gặp qua. Khi lật mở, nàng thấy bên trong toàn là những mô tả phức tạp về các kỹ thuật cơ quan, nàng liền nhận ra mình không thể hiểu được.
Hóa ra đây là một cuốn sách về cơ quan kỹ thuật, Liễu Ngâm biết mình là một "học sinh mẫu giáo" nên không hiểu nổi, liền đặt sách trở lại chỗ cũ và lấy cuốn "Kỳ văn dị lục".
Trong điện im lặng đến kỳ lạ, không giống như bình thường khi nàng luôn ríu rít trò chuyện. Tần Nghiêm ngẩng đầu lên, thấy cô gái đứng cạnh giá sách, tò mò lật xem vài cuốn sách, đột nhiên nhớ đến lời Thái phó nói rằng nàng đã trở thành thư đồng của Lục công chúa.
Khi đã tìm được cuốn sách mình muốn, Liễu Ngâm hài lòng quay lại, nhưng thấy người đàn ông đang nhìn mình, nàng liền lúng túng đặt cuốn sách trở lại chỗ cũ. Đúng rồi, nàng đã lấy đồ của người khác mà chưa xin phép, đúng là có chút không đúng.
“À... Thái tử ca ca, huynh có thể cho mượn cuốn sách này vài ngày được không?” Nàng chỉ vào cuốn sách.
Cô nàng mặc một bộ váy xanh đơn giản, khuôn mặt tinh tế vẫn mang nét ngây thơ, nhưng đôi mắt lại sáng rõ, không còn ánh mắt si tình như trước. Tần Nghiêm không nói gì, ánh mắt trở nên u tối.
“Ngươi biết chữ?”
Giọng nói của hắn bình thản, nhưng khiến Liễu Ngâm có chút thất vọng. Đây là ý gì, khinh thường nàng sao?
“Tất nhiên là ta biết chữ, Thái tử ca ca nghĩ ta không biết sao?!” Liễu Ngâm tròn mắt nhìn hắn với vẻ tức giận, không ngờ Thái tử lại coi thường mình như vậy.
Người đàn ông quay lại, gương mặt bình thản, "Cầm đi."
Một người sẽ không đột ngột trở nên khéo léo trong cách nói chuyện, và ánh mắt cũng không thể giả tạo. So với những kẻ lão luyện trong triều, sự giả tạo của biểu muội này có vẻ quá đơn giản, nếu là giả, hắn càng tin rằng Liễu Ngâm không phải là người thực.
Liễu Ngâm bĩu môi, không thèm chấp với hắn. Dù sao thì mọi người trong thế giới này đều khinh thường nguyên chủ, ngay cả cha nàng cũng vậy, còn bảo nàng không nên lãng phí thời gian vào những thứ khác mà hãy đọc "Nữ tắc, nữ giới", đây chẳng phải là sự khinh bỉ trắng trợn hay sao.
Cầm lấy cuốn sách, nàng vẫn lễ phép tiến tới cảm ơn, “Mặc dù trước đây ta có phần lười biếng, nhưng từ nay ta sẽ chăm chỉ học tập. Ta biết Thái tử ca ca cảm thấy phiền, nhưng ta đã hứa rằng trong một tháng tới sẽ không làm phiền huynh nữa.”
Bề ngoài có vẻ ủy khuất, nhưng trong lòng Liễu Ngâm lại rất phấn khởi. Nghĩ đến việc không cần phải đuổi theo Thái tử trong một tháng tới, tâm trạng của nàng bỗng trở nên thoải mái.
Lúc này, người đàn ông đột nhiên nói: "Ngồi xuống."
Liễu Ngâm: "..."
Nàng cảmthấy lạnh sống lưng, không hiểu sao hắn lại đột nhiên yêu cầu như vậy. Nàng nhìn quanh một cách lo lắng, rồi nắm chặt cuốn sách và ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.
------