Edit by NHT Chang
----------------
Nhưng khi nàng đến trước cửa nội điện, lại thấy bên ngoài có nhiều người từ cung Càn Thanh canh giữ, cùng với thái giám thân cận của Hoàng đế, Lý Nguyên Hải. Điều này cho thấy hôm nay có thể nàng đã đến không đúng lúc.
"Liễu cô nương đến thật đúng lúc, Hoàng thượng đang dùng bữa với Hoàng hậu nương nương, để nô tài vào báo cáo một tiếng."
Lý Nguyên Hải nhìn thấy nàng, liền cười tươi và đi vào bên trong. Liễu Ngâm vội vàng ngăn lại,
"Ấy... ấy... không cần đâu..."
Nhưng đối phương không dừng lại, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa cung. Liễu Ngâm mệt mỏi ngước nhìn mặt trời trên cao, Hoàng đế vốn không thường xuyên đến thăm cô mẫu của nàng, vậy mà nàng lại đến làm phiền vào lúc này, thật là thiếu suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc, Lý Nguyên Hải quay lại với nụ cười tươi trên mặt, "Hoàng thượng mời Liễu cô nương vào trong."
Dù trong lòng muốn chửi thề, nhưng bên ngoài cô vẫn phải khách sáo cảm ơn vị Lý công công này. Liễu Ngâm thở dài một hơi, rồi bước vào trong điện.
Bên trong điện có đặt đá băng nên không nóng như bên ngoài, các cung nữ đứng xung quanh phục vụ. Trên bàn tròn bày đủ loại sơn hào hải vị. Một người đàn ông trung niên mặc long bào màu nâu vàng đang dùng bữa. Khuôn mặt của ông ta có nét nho nhã, nhưng với vẻ uy nghiêm của mình, không ai dám làm càn. Không khí trong điện toát lên vẻ nghiêm trang.
"Thần nữ khấu kiến Hoàng thượng." Liễu Ngâm cẩn thận hành lễ.
Nghe thấy tiếng, người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn nàng. Không biết nhìn thấy điều gì mà khuôn mặt ông hiện lên vẻ thú vị, "Ngươi đang chơi trò gì vậy?"
Hoàng hậu cũng chú ý đến bộ quần áo của nàng, lập tức nhíu mày. Bình thường nghịch ngợm thì không sao, nhưng tại sao lại không biết lễ nghĩa trước mặt Hoàng thượng như vậy? Điều này làm bà không biết phải mở lời thế nào về việc chọn thái tử phi.
Liễu Ngâm cúi đầu, giả vờ rụt rè, "Thần nữ vừa chơi trò trốn tìm với Lục công chúa..."
Tất nhiên, nàng không thể nói ra sự thật, nếu không sẽ mất mặt.
Nghe vậy, các cung nữ trong điện đều che miệng cười khẽ. Hoàng đế cũng khẽ cười lắc đầu. Chỉ có Hoàng hậu thở dài, nhẹ nhàng trách mắng,
"Con đã lớn rồi, sao vẫn như trẻ con vậy? Đã làm thư đồng của Đồng nhi rồi, lẽ ra phải dạy bảo nó, nhưng lại dẫn nó đi nghịch ngợm."
"Chơi đùa hợp lý có lợi cho sức khỏe, hơn nữa chúng ta là nữ nhi, học tập để tu dưỡng bản thân, chứ không phải để trở thành trạng nguyên. Tại sao cô mẫu không cho người ta chơi?" Liễu Ngâm lẩm bẩm với vẻ không hài lòng.
Hoàng hậu bị câu nói này làm cho nghẹn lời, Hoàng đế bên cạnh thì cười lớn, không ngừng nhìn cô gái trước mặt, "Mấy ngày không gặp, ngươi lại nói chuyện có lý hơn rồi."
"Đó là nhờ Thái phó Thẩm dạy tốt." Nàng nghiêm túc đáp.
Nghe vậy, Hoàng đế dường như bị chọc cười, trong khoảng thời gian ngắn không gặp, ông cảm thấy cô gái này trở nên sắc sảo hơn nhiều, không biết có phải là thật sự nhờ Thái phó dạy dỗ hay không.
Hoàng hậu lắc đầu bất lực, thấy Hoàng đế không có vẻ gì là không vui, cũng nhẹ nhàng nói,
"Con bé này học đâu không học, toàn học mấy thứ kỳ quái, chẳng học được cái gì tốt, chỉ biết cãi lý."
Hoàng đế chỉ gật đầu và ra hiệu cho người mang thêm một bộ bát đũa, rồi nói, "Nữ nhi hoạt bát một chút cũng là chuyện tốt, quá cứng nhắc thì không thú vị. Trẫm thấy tính cách của Ngâm nhi rất được."
Liễu Ngâm thật sự không muốn ở lại dùng bữa, lúc này đến cả việc cầm đũa cũng khó. Nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra vô cùng vinh dự, nàng ngồi xuống bên cạnh bàn tròn.
Hoàng hậu thì không hài lòng, kẹp một miếng thức ăn vào bát của Hoàng đế rồi nói với giọng vô thưởng vô phạt,
"Chỉ có Hoàng thượng nghĩ vậy thôi, với tính cách của Ngâm nhi, sau này không biết có ai muốn cưới nó không."
Tay của Liễu Ngâm bỗng siết chặt lại, nàng cúi đầu, chậm rãi cầm đũa nhón lấy một miếng cơm, coi như không nghe thấy gì.
Không khí trong điện dường như thay đổi. Hoàng đế không vội vàng, từ tốn uống canh, ánh mắt hạ xuống, giọng nói bình thản,
"Ngâm nhi có vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình lại hồn nhiên, không biết bao nhiêu con cháu thế gia khao khát, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Ngón tay của Hoàng hậu khẽ động, bà liếc nhìn cô cháu gái đang chăm chú ăn cơm, không nhịn được lại lên tiếng,
"Thần thϊếp chỉ nghĩ rằng—"
"A!"
Liễu Ngâm đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể nhớ ra điều gì, nhìn vào ánh mắt hai người đối diện, lập tức làm bộ mặt ấm ức, "Cô phụ đừng nói như vậy, Ngâm nhi không dám nhận đâu. Vừa nãy Minh Nguyệt quận chúa và Ngũ công chúa còn mắng Ngân nhi không biết liêm sỉ. Ta chỉ cãi lại vài câu, các nàng ấy đã nói ta phạm thượng, không biết điều!"
Nghe vậy, Hoàng đế cau mày, "Tại sao?"
Hoàng hậu cũng dừng lại lời định nói, ánh mắt bà nhìn cô cháu gái càng thêm thâm sâu. Có lẽ, bà đã đánh giá thấp cô gái này.
"Ta thay đổi quần áo và chơi với Lục công chúa trong ngự hoa viên, nhưng lại bị Minh Nguyệt quận chúa và mấy người khác nhìn thấy. Họ nói ta lén lút, không có dáng vẻ của tiểu thư, còn nói ta ngày nào cũng chỉ biết quấn lấy Thái tử ca ca, không biết liêm sỉ. Ta vì cảm thấy ấm ức nên mới cãi lại vài câu, nhưng quận chúa nói ta phạm thượng, còn bảo ta không biết điều. Một mình ta làm sao cãi lại họ, chỉ còn biết đến tìm cô mẫu thôi." Nàng nhăn nhó, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ấm ức.
Nghe xong, Hoàng đế bật cười, nhìn Hoàng hậu trêu đùa, "Thẩm thái phó quả là tài giỏi, dạy dỗ cô gái này thật là biết ăn nói."
Liễu Ngâm cầm đũa ăn một miếng cơm, đôi mắt to tròn đầy vẻ tủi thân nhìn về phía đối diện, "Đó gọi là khéo ăn khéo nói."
"Haha—" Hoàng đế không nhịn được đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng, "Trẫm thấy là mồm miệng nhanh nhảu thì có."
Hoàng hậu bên cạnh nở nụ cười, đồng thời không quên nói, "Ngâm nhi chỉ giỏi nói linh tinh, Hoàng thượng đừng để tâm."
Liễu Ngâm cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nàng chỉ biết rằng phải ra tay trước, kẻo bị rơi vào thế bị động. Nếu không tranh thủ lúc này mà ra đòn thì còn chờ lúc nào nữa?
Có vẻ đã ăn đủ, Hoàng đế cầm tách trà bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ nắp, sắc mặt hơi không vui, "Minh Nguyệt quận chúa từ trước đến nay không biết kiềm chế, quả thật cần phải dạy dỗ lại. Còn về phần Dung nhi, trẫm sẽ bảo Quý phi trông nom kỹ hơn."
-----------------