Thái Tử Phi Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 9

Edit by NHT Chang

-----

Ngũ công chúa ngồi đó lại có chút đắc ý, dường như chỉ mong được thấy Liễu Ngâm bẽ mặt, hoàn toàn không tin nàng có thể viết ra được điều gì hay ho.

Thực tế, khi nhìn thấy chữ của Liễu Ngâm , Thẩm Thái phó cũng nhíu mày. Ông đã dạy dỗ bao nhiêu năm, nhiều người trong triều đều là học trò ưu tú của ông, nhưng chữ viết này thật sự là... khó có thể diễn tả bằng lời.

Tuy nhiên, so với ngày đầu tiên, Liễu nhị tiểu thư đã tiến bộ không ít, ông tiếp tục đọc bài viết của nàng.

Mọi người đều chờ đợi Thái phó phê bình Liễu Ngâm , nhưng chỉ sau một lúc, ông lại mỉm cười vuốt râu: "Không tệ, không tệ, dù chỉ là lý thuyết suông, nhưng có được những suy nghĩ này cũng không dễ dàng."

Không ngờ Thái phó lại khen ngợi Liễu Ngâm . Nên biết rằng Thái phó rất hiếm khi khen ai, huống chi là Liễu Ngâm . Ngũ công chúa tức đến mức suýt nữa không kìm được lời nói.

"Văn và Võ tương trợ lẫn nhau, không thể thiếu một. Tuy nhiên, qua các triều đại, người thật sự thông minh sẽ không để lộ tài năng. Ai biết người học văn không biết võ, người học võ không biết văn? Nhưng cuối cùng, vẫn là văn thắng thế. Võ giúp người ta giành được thiên hạ, còn văn giúp người ta kiểm soát thiên hạ. Vì vậy, văn quan trọng hơn võ."

Thái phó vuốt râu hài lòng nhìn Liễu Ngâm đang ngồi hàng đầu: "Có được quan điểm này, quả thực không tệ."

"Quan điểm gì chứ, chẳng phải giống với những gì Thẩm tỷ tỷ nói sao?" Ngũ công chúa cuối cùng không nhịn được, lên tiếng.

Thấy có người nghi ngờ, Thái phó liền nghiêm mặt: "Ta không đánh giá các ngươi qua lựa chọn, mà là qua quan điểm. Trong bài viết của Thẩm Dao, nàng lộ rõ sự coi thường võ sĩ, đây chính là cái sai của những người học văn."

Liễu Ngâm nhìn Thẩm Thái phó với ánh mắt đầy khâm phục, đây mới gọi là công bằng, đây mới gọi là phong thái lớn. Ai bảo Thái phó đều là những ông lão cổ hủ, điều này hoàn toàn sai lầm.

Bị phụ thân phê bình trước mặt mọi người, mắt Thẩm Dao đỏ hoe, tay nàng siết chặt chiếc khăn tay.

"Thẩm tỷ tỷ vốn không sai, những kẻ man di ngoài chiến đấu còn có ích gì?" Ngũ công chúa không phục, hừ một tiếng.

Lời này làm Liễu Ngâm không vui, nàng lập tức quay lại lườm nàng ta: "Lời này của Ngũ công chúa thật làm lòng người lạnh . Nếu không có võ sĩ, ai sẽ bảo vệ biên cương, ai sẽ bảo vệ quốc gia? Là ngươi? Hay là Thẩm tỷ tỷ của ngươi?"

"Ngươi—" Ngũ công chúa tức đến đỏ cả mắt.

"Còn nữa, hỏi xem trong lịch sử, có danh gia đại sư nào từng coi thường võ sĩ? Văn và Võ không thể thiếu một, giống như Hoàng thượng của chúng ta và các vị Hoàng đế trước đây, có ai không cần võ sĩ để định quốc? Ngươi nói vậy, chẳng phải đặt tất cả các tướng quân trong triều vào thế khó xử sao?"

Lời nói dứt khoát khiến tất cả mọi người trong điện đều sững sờ, nhìn Liễu Ngâm với ánh mắt khác lạ. Không ai ngờ rằng người luôn bị coi là ngu ngốc, không đầu óc như Liễu Ngâm lại có thể nói ra những lời như vậy.

Lục công chúa còn ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, đây... đây thật sự là biểu tỷ của nàng sao?

"Nói hay lắm!" Thẩm Thái phó không ngần ngại tán thưởng, ông thấy con gái mình lúc nào cũng quá quan trọng vẻ bề ngoài, không biết rằng đó là những thứ vô dụng nhất.

"Tất cả là nhờ Thái phó dạy bảo." Liễu Ngâm cười tươi nịnh nọt.

Ngũ công chúa tức giận, mặt mày tái xanh, chỉ biết trừng mắt nhìn Liễu Ngâm . Còn Thẩm Dao bên cạnh vẫn cúi đầu, như đang tự kiểm điểm.

Sau khi buổi học kết thúc, không ngoài dự đoán, Liễu Ngâm thu hút nhiều ánh mắt tò mò. Thấy vậy, nàng vẫy tay ra hiệu cho Tế Vân chia bánh nàng mang theo cho mọi người.

Là những người tinh tường, thấy Liễu nhị tiểu thư giờ đây dễ nói chuyện hơn, dù là vì muốn tạo dựng mối quan hệ hay vì lý do gì khác, ai nấy đều vui vẻ nhận lấy bánh, còn bắt đầu trò chuyện với nàng.

"Loại bánh hạnh nhân này còn ngon hơn cả của Ngự thiện phòng, chắc chắn là bánh của Tụ Đức Trai." Cửu hoàng tử phát huy Tế thần của một người sành ăn.

"Nếu các ngươi thích, sau này ta sẽ thường xuyên mang đến." Liễu Ngâm cười không để tâm.

Những công chúa nhỏ tuổi lập tức tụ lại hỏi về phấn son của nàng mua ở đâu. Con gái luôn có vô số chuyện để nói.

Ngũ công chúa khinh thường nhìn cảnh này, nàng nghĩ thầm, chỉ học vài ngày đã bày đặt khoe khoang, ai biết bài viết đó có phải là do nàng ta viết không.

Cuối cùng, Liễu Ngâm lại bị Thẩm Thái phó gọi đi. Hai người như bạn tri kỷ, trò chuyện vui vẻ.

Đi trên con đường lát gạch trong cung, Thẩm Thái phó vừa vuốt râu, vừa nhìn thiếu nữ bên cạnh, khuôn mặt già nua nhưng hiền hậu: "Con vừa mới vào học, có những việc không cần vội vàng, chỉ cần có chí tiến thủ là tốt rồi. Nếu con không ngại, ngày mai ta sẽ mang cho con vài cuốn sách mẫu để tập viết, sẽ giúp con rất nhiều."

Không ngờ Thái phó lại muốn giúp nàng luyện chữ, Liễu Ngâm liền gật đầu liên tục: "Cảm ơn Thái phó!"

Nhìn thiếu nữ trước mặt cười tươi như hoa, Thẩm Thái phó cũng cười hiền lành. Ông thấy những lời đồn đúng là sai lầm, dù Liễu nhị tiểu thư nhà họ Liễu có chút mạnh mẽ, bá đạo, nhưng cũng là một người hiểu lý lẽ, khiêm tốn học hỏi. Ông rất thích có một học trò như vậy.

"Thái phó."

Từ xa bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, Liễu Ngâm quay đầu nhìn, chỉ thấy một nhóm người từ con đường nhỏ phía trước đi đến. Tất cả đều mặc quần áo sang trọng, phong thái không tầm thường. Người vừa nói hình như là Hạ Ấp, còn người dẫn đầu chính là người mà nguyên chủ coi là tâm can.

Tâm trạng của Liễu Ngâm có chút phức tạp, không muốn gặp lại nhưng lại cứ phải gặp, tại sao nguyên chủ không có được cái may mắn này chứ.

Thấy người đến, Thẩm Thái phó lập tức cúi người làm lễ, "Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến Tam hoàng tử."

Hít sâu một hơi, Liễu Ngâm lại bắt đầu màn diễn của mình, liền xách váy nhỏ chạy tới, giọng ngọt ngào kêu lên: "Thái tử ca ca!"

-----