Edit by NHT Chang
----
Giọng nói sắc bén vang lên trong tai mọi người, từng câu từng chữ đều có ẩn ý mỉa mai. Trước đây, Liễu Ngâm chỉ biết lớn tiếng cãi cọ, nhưng mới vào học mấy ngày, lời nói đã trở nên sắc sảo hơn nhiều.
Ngũ công chúa tức giận đến mức mắt đỏ hoe, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị ai nhục mạ như vậy. Mẫu phi luôn dặn nàng không được chọc giận người nhà họ Liễu, nhưng nàng là một công chúa cao quý, chẳng lẽ phải chịu đựng bị sỉ nhục như vậy sao?
Thẩm Dao nhẹ nhàng liếc nhìn Liễu Ngâm đối diện, rồi cười nhạt: "Công chúa cũng chỉ là lỡ lời, Liễu tỷ tỷ cũng nói công chúa còn nhỏ, vậy cần gì phải chấp nhặt."
Liễu Ngâm liếc nhìn nàng, nhấp một ngụm nước trái cây, giọng thản nhiên: "Ta nói công chúa còn nhỏ chỉ là một cách nói, nhưng thêm một năm nữa thì nàng sẽ đến tuổi cập kê. Là thư đồng, muội nên khuyên công chúa kịp thời, đừng để nàng học theo những thói xấu. Lý lẽ đơn giản thế này mà Thẩm muội muội cũng không hiểu sao?"
Lục công chúa bên cạnh mặt đầy vẻ ngạc nhiên, chỉ biết đờ đẫn nhìn biểu tỷ. Nàng không ngờ mới học mấy ngày mà biểu tỷ đã trở nên ăn nói khéo léo đến vậy, khác hẳn với trước đây chỉ biết ầm ĩ gây rối.
Nghe vậy, Thẩm Dao khẽ nhướng mày, định nói gì đó, nhưng Ngũ công chúa bên cạnh không nhịn được nữa, đứng phắt dậy, tức giận trừng mắt nhìn Liễu Ngâm: "Dù sao Thẩm tỷ tỷ cũng hơn ngươi gấp nhiều lần."
Liễu Ngâm lau sạch vụn bánh hạnh nhân trên tay, không thèm quay đầu lại: "Dù là thất lễ, thần nữ cũng phải khuyên công chúa một lần. Người là kim chi ngọc diệp, từng cử chỉ đều đại diện cho thể diện của hoàng gia, sao có thể giống như mấy kẻ chợ búa mà la hét như vậy? Ngài nhìn các công chúa khác nhỏ tuổi hơn mình, ai cũng hiểu chuyện hơn ngài."
Nghe vậy, những công chúa nhỏ tuổi khác lập tức ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ đoan trang lịch sự. Mẫu phi của họ không có thế lực mạnh như Lệ quý phi, nên lúc nào cũng phải cẩn trọng từng hành động.
Liếc nhìn những người khác ngồi nghiêm chỉnh, Ngũ công chúa tức đến đỏ cả mắt. Do được Lệ quý phi nuông chiều từ nhỏ, tính tình nàng nóng nảy, không kiên nhẫn như những người khác. Thẩm Dao bên cạnh liền khẽ lắc đầu với nàng.
Khi Thẩm Thái phó bước vào, ông chỉ thấy không khí giữa đám trẻ trong điện có gì đó rất kỳ lạ, Ngũ công chúa còn đang gục đầu trên bàn, mắt đỏ hoe, còn Liễu nhị tiểu thư thì thoải mái ngồi đó ăn bánh.
"Biểu tỷ..."
Lục công chúa vội kéo tay áo của Liễu Ngân, giọng nói nhỏ: "Thái phó đến rồi."
Giống như học sinh thấy giáo viên chủ nhiệm, Liễu Ngâm rất tôn trọng vị Thái phó này, lập tức đóng gói đồ ăn vặt đưa cho Tế Vân, rồi lấy giấy bút ra, tỏ vẻ một học sinh chăm chỉ.
Thẩm Thái phó như không nhận ra mâu thuẫn giữa đám trẻ, ông bước lên trước, đặt cây thước xuống, quét mắt nhìn một lượt: "Hôm qua ta bảo các ngươi chuẩn bị bài luận thế nào rồi?"
Nghe vậy, tất cả đồng thanh đáp: "Thưa Thái phó, xin mời ngài xem xét."
Điều này khiến Liễu Ngâm gặp khó khăn, nàng vốn là học sinh mới chuyển đến, lại ở trình độ "mẫu giáo," chữ còn chưa viết thạo, giờ phải viết bài luận chẳng khác nào nhảy lên cấp ba, đừng nói đến bài luận, ngay cả chữ cũng chưa nhận biết hết. Nhưng là một học sinh chăm chỉ, hôm qua nàng đã dành nhiều thời gian để hoàn thành bài tập, dù chữ viết vẫn không thể nhìn nổi, nhưng so với ban đầu đã khá hơn nhiều.
"Ừm, đặt hết bài luận lên bàn."
Nghe vậy, mọi người đều đặt giấy lên bàn, Thái phó lần lượt thu lại, chuẩn bị nhận xét từng bài.
Chủ đề bài luận lần này là "Văn và Võ." Thái phó bắt đầu với bài của Thập hoàng tử, một đứa trẻ mới mười hai tuổi nhưng đã cố tỏ vẻ già dặn. Đọc xong, Thái phó khẽ vuốt râu, không thể hiện rõ vui buồn.
"Văn trị quốc, Võ định quốc, hai thứ không thể thiếu một. Nhưng lần này ta yêu cầu các ngươi chọn một để phân tích, Thập hoàng tử đã hơi đi lạc ý."
Thái phó khẽ lắc đầu, rồi chuyển sang bài tiếp theo. Thập hoàng tử cúi đầu, ít nói, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Tiếp theo là bài của Cửu hoàng tử. Vốn là người tinh nghịch, Thái phó đọc xong liền đặt bài viết như vẽ bùa của hắn sang một bên, nhíu mày: "Ngày mai chép lại năm lần lời khuyên của ta."
Khi Thái phó nổi giận vẫn rất đáng sợ, Cửu hoàng tử chỉ bĩu môi, tiếp tục nghịch con châu chấu mà thái giám bắt cho.
Đến lượt Lục công chúa, Thái phó khẽ giãn mày: "Không tệ, nhưng lý luận chưa rõ ràng, còn thiếu một chút."
Là một học sinh giỏi, được Thái phó phê bình, Lục công chúa có chút buồn bã, bắt đầu tự kiểm điểm lại bài viết của mình.
Đến lượt Thẩm Dao, Thái phó hoàn toàn không thiên vị: "Thiên hạ thường do người trí tuệ kiểm soát, đúng vậy. Nhưng trong lời luận của ngươi, ngươi quá coi thường võ, đây là điều tối kỵ của người làm văn."
Thẩm Dao siết chặt tay, từ từ cúi đầu, tỏ vẻ khiêm tốn tiếp thu.
----