Edit by NHT Chang
-----
Mặc dù chỉ có một từ, nhưng cũng đủ khiến hoàng hậu và Lục công chúa cảm thấy bất ngờ. Trước đây, Thái tử chưa từng để ý đến cháu gái mình, thậm chí không thèm liếc mắt đến nàng. Bây giờ hắn đã chịu nói chuyện, có nghĩa là vẫn còn cơ hội. Hoàng hậu cuối cùng cũng nhìn thấy tia hy vọng, sớm biết vậy, bà đã để cháu gái đến làm thư đồng cho con gái mình từ lâu.
Liễu Ngâm cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nàng không có phản ứng gì nhiều. Rõ ràng hắn chỉ thấy phiền phức, vì thấy có hoàng hậu ở đây nên mới miễn cưỡng đáp lại.
Vừa đúng lúc bữa trưa đã chuẩn bị xong, Liễu Ngâm vội vàng lén đưa tờ giấy của mình cho Tế Vân, sau đó theo hoàng hậu vào bàn. Trong lúc ăn không nói chuyện, ngủ không nói mơ, nhưng vì đều là người trong gia đình nên không cần quá nhiều quy tắc, hoàng hậu không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt với nàng.
Liễu Ngâm đang cắn một miếng thịt viên, nhưng cũng không thể giả vờ không thấy. Ngay cả việc ăn uống giờ cũng phải diễn kịch, thật không dễ dàng gì.
Nàng cầm đũa gắp một miếng cá, đứng dậy định đưa vào bát của Thái tử, nhưng chưa kịp đặt xuống, một đôi đũa bạc bỗng chặn trước đũa của nàng, giống như hai thanh sắt vậy. Liễu Ngâm dùng hết sức nhưng không thể ép xuống.
"Thái tử ca ca... huynh không thích ăn cá sao?" Nàng nhìn hắn với vẻ mặt đầy ủy khuất.
"Ừ." Người đàn ông thu đũa lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Liễu Ngân: "..."
Nàng biết rồi, không phải hắn không thích ăn cá, mà là không thích ăn cá do nàng gắp.
Liễu Ngâm đành gắp miếng cá trở lại bát mình, đưa cho hoàng hậu một cái nhìn bất lực, như muốn nói:
"Thấy chưa, hắn vẫn không thèm để ý đến con." Nhưng điều này cũng tốt, vì nàng không muốn gả cho Thái tử, hắn càng ghét nàng, nàng càng hài lòng.
Bầu không khí trong điện có vẻ kỳ lạ, hoàng hậu dù ngoài mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng cũng đầy lo lắng. Bà đã từng đề cập đến hôn sự của Thái tử với hoàng thượng, nhưng hoàng thượng lại nói sẽ để Thái tử tự chọn vợ, không muốn can thiệp quá nhiều. Với thái độ của Thái tử đối với cháu gái bà, điều này không phải là điềm lành.
Dù sao nguyên chủ cũng có tính cách thô lỗ, Liễu Ngâm không quan tâm đến việc ăn uống chậm rãi. Thức ăn cung đình thật sự rất ngon, nàng còn gặm cả một cái đùi gà, không sợ để lại ấn tượng xấu cho Thái tử. Dù sao thì ấn tượng của hắn về nàng cũng không thể tệ hơn được nữa.
Sau bữa trưa, Thái tử lấy cớ có chính sự cần giải quyết để xin phép rời đi. Không ngoài dự đoán, hoàng hậu lập tức bảo Liễu Ngâm cùng đi với hắn, dù sao họ cũng đi chung một đoạn đường.
Ra khỏi Trường Xuân cung, bên ngoài trời vẫn còn nắng gắt. Liễu Ngâm chậm rãi theo sau Thái tử, nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào để bắt chuyện, nhưng điều này không giống với tính cách bám người của nguyên chủ.
Nghĩ một lúc, nàng đột nhiên bước nhanh vài bước, đầy mong chờ hỏi: "Thái tử ca ca, huynh đã ăn bánh mà ta nhờ Hạ Ấp đưa cho chưa? Đó là bánh ta tự tay làm, sáng sớm đã dậy làm đấy!"
Nghe vậy, ánh mắt của vị thái giám mặc áo xanh sau lưng Thái tử lập tức thay đổi, hắn lén lút liếc nhìn Liễu nhị tiểu thư, chẳng phải đó là bánh mua từ Tụ Đức Trai sao?
Người đàn ông nghe xong liền liếc nhìn nàng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của nàng mà không nói lời nào.
Thấy Thái tử nhìn mình, Liễu Ngâm vừa mừng rỡ vừa lo lắng, chẳng lẽ chuyện này đã bị phát hiện?
Tự nhủ không nên hoảng hốt, nàng thử thăm dò bằng cách ghé sát đầu lại, giọng trong trẻo: "Ngon... ngon không?"
Đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng, giờ đây đã không còn ánh nhìn yêu thương cuồng nhiệt như trước, ánh mắt của hắn thoáng qua một tia sáng, đôi môi mỏng khẽ mở: "Ngươi nghĩ sao?"
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Ngâm như bị giật mình, khuôn mặt trắng trẻo của nàng khẽ căng thẳng. Trời ơi, hắn thực sự nói chuyện với nàng rồi!
Tế Vân còn kích động hơn, không thể tin nổi, Thái tử điện hạ cuối cùng cũng thấy được tấm lòng của tiểu thư nhà mình!
Nàng nhất định phải mang tin vui này về báo cho lão gia và phu nhân!
Có lẽ Thái tử bắt đầu khuất phục trước thế lực của nhà nàng, quyết định giả vờ làm lành với nàng?
Điều này chẳng phải là tin tốt, Liễu Ngâm không hề muốn bị gả qua đó rồi bị lạnh nhạt. Nàng hít thở sâu vài lần, cố giả vờ vui mừng, nở nụ cười e thẹn nhìn người đàn ông, ngượng ngùng hỏi: "Thái tử ca ca thấy thế nào?"
Tiểu thái giám đi phía sau không khỏi thầm thở dài, điện hạ còn chưa nhìn đến một miếng, làm sao biết được mùi vị thế nào.
Người đàn ông tiếp tục đi thẳng phía trước, nét mặt không chút dao động: "Cũng được."
Mặt thái giám thoáng biến sắc, hắn nhớ rõ điện hạ không hề đυ.ng đến một miếng nào, tất cả đều bị hắn ăn hết rồi, chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?
Nghe vậy, tâm trạng Liễu Ngâm đột nhiên trở nên phức tạp, nàng nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, bĩu môi. Liệu hắn có đang qua loa với nàng, hay thực sự đã ăn bánh?
Một lúc sau nàng cũng không thể đoán được, nhưng mặc kệ, dù hắn có biết đó không phải do nàng làm thì cũng chẳng sao, như vậy càng tốt, hắn sẽ càng ghét nàng hơn.
"Thái tử ca ca thích thì sau này ngày nào muội cũng làm cho huynh ăn, được không?" Nàng vẫn giữ nụ cười vui vẻ.
Nhưng người đàn ông vẫn im lặng, sự im lặng của hắn thường có nghĩa là từ chối.
Liễu Ngâm vẫn không ngừng lải nhải một mình, nhưng đối phương không đáp lại thêm một lời nào, cho đến khi họ đến ngã ba, nàng mới "rất không nỡ" cùng Tế Vân đi về phía cổng cung.
Về đến phủ, mẹ nàng liền sai người gọi nàng đến để báo cáo tình hình. Liễu Ngâm chỉ nói rằng nàng đã gặp Thái tử, nhưng hắn vẫn không thèm để ý đến nàng. Tế Vân thì đứng bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Trương thị thông minh tất nhiên nhận ra điều gì đó bất thường.
"Tế Vân, ngươi nói đi."
Nghe vậy, Tế Vân cúi đầu, có vẻ không dám nói. Liễu Ngâm trừng mắt nhìn nàng, sợ nàng thêm mắm dặm muối, nhưng lời nàng nói cũng không sai, Thái tử quả thực không quan tâm đến nàng.
"Nói đi!" Trương thị nghiêm giọng.
Thấy vậy, Tế Vân lập tức quỳ xuống, lắp bắp: "Thái... Thái tử điện hạ... đã nói chuyện với tiểu thư hai câu, những... những chuyện khác vẫn như thường lệ."
Nghe vậy, Trương thị lập tức giãn mày, trách yêu nhìn con gái: "Đây là chuyện tốt, có gì phải giấu giếm chứ? Sau này khi con ở bên điện hạ lâu hơn, chắc chắn hắn sẽ thay đổi cách nhìn về con."
Liễu Ngâm chống cằm lười biếng, cầm một miếng dưa hấu cho vào miệng. Thay đổi cách nhìn? Đời này có lẽ không bao giờ.
---