Edit by NHT Chang
---
Vì vậy, nguyên chủ dù ở trong hoàng cung cũng kiêu ngạo và hống hách, không ít lần bắt nạt những công chúa không hợp với mình, có thể nói "tiếng ác đồn xa."
"Tưởng là ta đến muộn rồi, ta định mang bánh Tụ Đức Trai đến cho muội, nhưng không may gặp chút sự cố nên làm đổ mất." Liễu Ngâm ngồi xuống chỗ của mình với vẻ tiếc nuối.
Lục công chúa là con gái ruột của Hoàng hậu, nhưng mối quan hệ với nguyên chủ không mấy thân thiết, chủ yếu do tính cách khó ưa của nguyên chủ.
Câu nói này của nàng xem như là thể hiện thiện ý, Lục công chúa nhất thời không khỏi ngạc nhiên, rồi cười dịu dàng lắc đầu: "Không sao đâu, trưa nay mẫu hậu đã đặc biệt chuẩn bị món bánh Thiên Thủy mà tỷ tỷ yêu thích, bảo ta mời tỷ tỷ cùng qua dùng bữa."
Đến cả cách xưng hô cũng thay đổi, Liễu Ngâm tất nhiên thuận theo mà tạo dựng mối quan hệ tốt với nàng: "Được thôi, ta cũng đã lâu rồi chưa vào cung thỉnh an cô mẫu."
Bỗng cảm thấy hôm nay biểu tỷ kiêu ngạo, hống hách này lại rất dễ nói chuyện, Lục công chúa thở phào nhẹ nhõm. Nếu ngày nào cũng như thế này thì tốt quá, lúc nghe mẫu hậu nói muốn để biểu tỷ làm thư đồng cho mình, suýt nữa nàng lo đến chết.
Những người khác thấy Liễu nhị tiểu thư lại đến làm thư đồng cho Lục công chúa, trên mặt tuy không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại hết sức khinh thường. Ai mà không biết đích nữ nhà họ Liễu không biết một chữ, tính cách thô lỗ, vô lễ, suốt ngày chỉ biết đuổi theo Thái tử điện hạ. Để nàng làm thư đồng, còn chẳng bằng trẻ con ba tuổi.
Liễu Ngâm tự nhiên không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Chỉ có điều hôm nay nàng đến gặp Thẩm Dao mà không được, nghe nói Thẩm Dao bị cảm lạnh nên không vào cung. Nhưng Thái phó lại giao cho một đống bài tập, nguyên chủ không biết chữ, Liễu Ngâm lại càng không biết chữ trong thế giới này.
Dù sao nàng cũng là người lớn, nàng khiêm tốn hỏi Lục công chúa, những chữ đã nhìn qua đều nhớ hết, chỉ có điều chữ viết bằng bút lông thì thật làm khó nàng. Nàng chưa bao giờ viết chữ bằng bút lông, dù Lục công chúa cố tình dạy nàng cách cầm bút, chữ viết ra vẫn không thể nhìn được.
Chỉ trong chốc lát, Lục công chúa như trở thành thư đồng của nàng, những người khác đều nín cười, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì xảy ra. Còn Thẩm Thái phó thì vô cùng kiên nhẫn dạy nàng cách cầm bút, hoàn toàn không để tâm đến việc Liễu Ngâm từng bắt nạt con gái mình.
Liễu Ngâm bỗng cảm thấy thiện cảm với Thái phó tăng lên gấp bội, đây mới thực sự là một nhà nho chính trực, có phong thái lớn.
Tan học, Liễu Ngâm cầm những chữ mình viết định mang về tiêu hủy, Lục công chúa lại kiên nhẫn an ủi: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, tỷ đã rất giỏi rồi, lúc mới bắt đầu ta còn phải ghi nhớ vài chữ suốt cả buổi."
Liễu Ngâm liếc nhìn nàng, vấn đề là nàng ấy nhập học khi mới tám tuổi, còn nàng bây giờ đã mười bảy rồi!
Hạ quyết tâm, Liễu Ngâm thề rằng mình sẽ không làm kẻ mù chữ nữa, đọc sách có gì khó đâu, nàng từng tốt nghiệp thạc sĩ, cùng lắm thì học lại từ đầu!
Buổi trưa trời nắng gắt, khi Liễu Ngâm và Lục công chúa quay về Trường Xuân cung, cả hai đều cảm thấy nóng bức. Bước vào nội điện, một làn hơi mát mẻ lan tỏa, đập vào mắt là một đại điện hoa lệ, những cung nhân cúi đầu làm việc một cách có trật tự, không khí vô cùng nghiêm túc và căng thẳng.
Liễu Ngâm vừa cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán, vừa cùng Lục công chúa đi vào trong điện. Nàng thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo bào đỏ thẫm ngồi trên chiếc ghế mềm rộng lớn, tóc không cài quá nhiều trang sức, nhưng vẻ đoan trang uy nghi vẫn không thể che giấu. Hẳn đây chính là hoàng hậu, cô ruột của nàng.
Tuy nhiên, ánh mắt Liễu Ngâm lại dừng trên một người đàn ông khác trong điện. Hắn mặc áo bào đen, dáng người cao gầy, thắt lưng ngọc, tóc được cột lại bằng kim quan. Dù chỉ đứng đó, hắn cũng toát ra một vẻ lạnh lùng xa cách, khiến người khác khó lòng đến gần. Liễu Ngâm ngẩn ra, không biết nên nói mình may mắn hay không may.
"Hoàng huynh, huynh cũng ở đây à."
Thấy người đến, Lục công chúa lập tức cười tươi chạy đến, không biết nghĩ gì, nàng liếc nhìn Liễu Ngâm ở phía sau: "Hôm nay biểu tỷ cùng muội đến thư viện, tỷ ấy thông minh lắm, học được rất nhiều chữ. Ngay cả Thẩm Thái phó cũng khen tỷ ấy."
Liễu Ngân: "..."
Nàng biểu muội tốt của ta, có thể đừng khen nữa không!
Nghe vậy, hoàng hậu có vẻ rất hứng thú, lập tức vẫy tay gọi cháu gái: "Còn đứng đó làm gì, không mau lại đây gặp biểu ca con."
Hoàng hậu đã đặc biệt nhắn người gọi Liễu Ngâm đến, không ngờ nàng vẫn còn đứng ngẩn ra, trước đây nàng luôn chạy đến rất nhanh.
Tay cầm cuộn giấy muốn tiêu hủy, Liễu Ngâm tiến lên vài bước, bắt chước dáng vẻ của nguyên chủ, nhìn người đàn ông với vẻ e thẹn: "Biểu ca."
Tần Nghiêm liếc nhìn nàng một cái rồi quay đi, sau đó quay sang hoàng hậu kính cẩn nói: "Thời gian cũng không còn sớm, nhi thần xin phép cùng mẫu hậu dùng bữa."
Thấy hắn không muốn nói chuyện với cháu gái mình, hoàng hậu cũng rất phiền muộn. Dù sao Thái tử cũng không phải con ruột của bà, có những lời bà không thể nói quá rõ ràng, sợ rằng sẽ làm tổn thương tình cảm mẹ con.
Nghĩ vậy, bà liếc nhìn cung nữ bên cạnh: "Truyền lệnh dùng bữa."
Mặc dù đối phương không quan tâm đến mình, Liễu Ngâm vẫn không thể bỏ qua, vì với tính cách bám người của nguyên chủ, mỗi khi nhìn thấy người mình yêu, nàng sẽ không dễ dàng buông tay. Vì vậy, Liễu Ngâm phải tiếp tục cố gắng.
Hít sâu một hơi, nàng lập tức nở nụ cười, tiến đến gần Thái tử, ngọt ngào nói: "Thái tử ca ca, muội đã cố gắng rất nhiều để vào thư viện chỉ vì huynh."
Vừa nói, vì không giữ chặt, một tờ giấy bỗng từ tay nàng rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống chân người đàn ông.
Tần Nghiêm hạ mắt nhìn xuống, trên tờ giấy, nét chữ nguệch ngoạc như của một đứa trẻ mới vào học. Bầu không khí trong điện lập tức trở nên khó xử, Liễu Ngâm đỏ mặt vội vàng cúi xuống nhặt lại tờ giấy.
"Đây... đây chỉ là sự cố thôi. Mọi thứ đều cần có quá trình, đúng không?" Nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc, rồi giấu tờ giấy sau lưng.
Lục công chúa cũng không dám nhìn thẳng vào huynh trưởng của mình, chỉ biết quay đầu đi, không nói nên lời.
Hoàng hậu cũng khẽ ho một tiếng, khen ngợi: "Ngâm nhi làm rất tốt rồi, có tấm lòng là điều đáng quý."
Liễu Ngâm cảm thấy mình và Thái tử hoàn toàn không hợp nhau, mỗi lần làm điều gì xấu hổ đều bị hắn bắt gặp. Nhưng may mắn là nàng mặt dày, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
Ngay lập tức, nàng lại nghiêm túc tiến đến gần, nói một cách chân thành: "Thái phó từng nói, không sợ người ngu dốt, chỉ sợ không có chí tiến thủ. Thái tử ca ca, huynh có thấy đúng không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn giữ vẻ bướng bỉnh, sau một ngày học tập, lời nói đã trở nên trôi chảy hơn. Đúng lúc này, cung nhân đã dọn xong bàn ăn, Tần Nghiêm quay sang định dìu hoàng hậu, không nói một lời.
Liễu Ngâm không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục bám theo hắn, chớp mắt hỏi không ngừng: "Chẳng lẽ muội nói sai sao?"
Hắn không quay đầu lại, một lát sau, đôi môi mỏng khẽ mở: "Ừ."
---