Thái Tử Phi Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 4 Học chữ

Editor Changg

---

Liễu Ngâm vui vẻ vẫy tay chào hắn, nhưng khi quay người đi, nét mặt nàng lập tức sụp xuống, tiếc nuối chiếc bánh Vân Lộ, xếp hàng lâu như vậy.

Đi được một đoạn, Tế Vân không nhịn được ghé sát lại thì thầm: "Tiểu thư, nếu điện hạ phát hiện bánh này không phải do người làm thì sao?"

Thái tử vốn đã không thích tiểu thư nhà nàng, nếu phát hiện bị lừa dối, chắc chắn sẽ càng xa lánh nàng hơn, làm sao bây giờ?

Liễu Ngâm liếc nàng một cái, không mấy để tâm: "Ngươi nghĩ Thái tử ca ca sẽ ăn đồ của ta sao?"

Với thái độ của Thái tử đối với nguyên chủ, nếu hắn thực sự chịu ăn, sau này Liễu Ngâm sẽ viết ngược tên mình.

Nghe vậy, Tế Vân cũng sững sờ, rồi lập tức hiểu ra, cảm thấy tiểu thư nhà mình thật thông minh. Như vậy vừa thể hiện được lòng thành, lại không bị phát hiện, thật là nhất cử lưỡng tiện*.

Vừa xong buổi triều sớm, nghị sự đường ngồi đầy quan viên, phần lớn là quan chức Lại bộ. Vì kỳ thi khoa cử ba năm một lần sắp tới, không biết ai đã dâng sớ tâu rằng trong triều nạn mua quan bán tước rất nghiêm trọng, con em nhà nghèo không có cơ hội thăng tiến, nên lần tuyển chọn này do Thái tử trực tiếp chủ trì, một số kẻ có ý đồ cũng trở nên thận trọng hơn.

Mang theo một hộp bánh, Hạ Ấp bước vào điện, nhìn quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở người mặc áo choàng đen đang ngồi trước án thư. Hắn tiến lên, cúi người làm lễ: "Điện hạ."

Không khí trong nghị sự đường không mấy dễ chịu, quan sát kỹ có thể thấy một vài quan viên có vẻ lảng tránh, khiến người khác không khỏi nghi ngờ.

Người đàn ông khẽ ngước mắt lên, đột nhiên cầm một cuộn sách tre trên bàn đưa cho Hạ Ấp. Hạ Ấp lập tức nhận lấy bằng cả hai tay, mở ra đọc kỹ.

"Ngôn từ không tệ, có chút phóng khoáng hào sảng, nhưng nếu ta không nhầm, nhiều quan điểm trong đó đều được lấy từ các luận thuyết của văn nhân mặc khách. Thế này mà cũng được đưa vào kỳ thi hội sao?"

Hạ Ấp nhíu mày, liếc nhìn các quan viên phía dưới, nhưng không ai dám đối diện với ánh mắt của hắn. Có thể thấy trong kỳ thi khoa cử lần này, không ít người đã dám chơi trò mưu mẹo, quả thật gan lớn bằng trời.

Ánh mắt u ám của người đàn ông mặc áo choàng đen quét qua đám quan viên với đủ mọi tâm tư khác nhau, "Trước giờ Tuất hôm nay, hãy giao toàn bộ bài dự thi của các châu, huyện cho ta."

Nghe vậy, một đám người phía dưới vội vàng đồng thanh nói "Vâng," rồi lại ai nấy thầm kêu khổ trong lòng, họ đều biết vị Thái tử này không dễ bị lừa.

Thấy vậy, Hạ Ấp cũng khẽ thở dài, không biết tình trạng mục nát này của triều đình đến bao giờ mới được cải thiện.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tần Nghiêm liếc nhìn hắn.

Nghe vậy, Hạ Ấp vội cúi người đáp: "Điện hạ, người mà ngài bảo thần tìm đã có manh mối, nhưng người này ẩn cư đã lâu và luôn có lòng bất mãn với triều đình, việc mời ông ta vào triều làm quan e rằng không mấy khả quan."

Tình trạng phe phái đấu đá trong triều đình đã lan rộng, khiến nhiều người có tài đức cảm thấy chán ghét, thà sống cuộc đời ẩn dật còn hơn vào triều làm quan. Nhưng Thái tử lại là người yêu tài năng, chỉ không biết liệu có thuyết phục được người đó hay không.

"Đợi tìm ra vị trí cụ thể rồi hãy báo lại cho ta." Giọng của người đàn ông trầm lặng.

Thấy vậy, Hạ Ấp cũng gật đầu, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên hộp bánh trong tay, rồi hắn đặt nó lên bàn: "Trước đó thần gặp Liễu nhị tiểu thư trong cung, đây là bánh nàng nhờ thần mang đến cho ngài, nói là tự tay làm, không ngờ nữ tử vụng về ấy cũng biết nấu nướng, có thể thấy nàng đã rất nỗ lực vì điện hạ."

Nói xong, người đang duyệt công văn liếc hắn một cái với vẻ không mấy hài lòng, khiến Hạ Ấp vội vàng ho khan một tiếng, lập tức giải thích: "Những nữ tử quý ở sự thận trọng, hành động này có phần không thích hợp."

Nói xong, hắn lập tức cúi người hành lễ rồi lui xuống, hắn đã cố gắng hết sức, thực sự là Thái tử không thích Liễu Ngâm, vậy cũng coi như hắn đã tận tình.

Một hộp bánh đặt trên bàn làm việc chất đầy công văn, trông có phần lạc lõng. Vị thái giám mặc áo xanh bên cạnh thành thạo cất nó đi. Điện hạ vốn không thích đồ ngọt, ngay cả bánh mà Hoàng hậu nương nương gửi đến cũng không đυ.ng đến. Nhưng để Hoàng hậu nương nương yên lòng, những thứ này đều do hắn "xử lý."

Mở hộp ra, hắn liếc nhìn, đột nhiên ngạc nhiên thốt lên: "Đây chẳng phải là giấy dầu của Tụ Đức Trai sao?"

Hắn chỉ lẩm bẩm một câu, nhưng ánh mắt của người đàn ông trước bàn lại thoáng dừng lại một chút, rồi tiếp tục xem công văn.

May mắn là buổi sáng trời không nắng gắt, khi Liễu Ngâm đến thư viện, Thái phó vẫn chưa đến, nhưng trong phòng đã ngồi đầy các hoàng tử và công chúa còn nhỏ tuổi. Ai nấy đều biết Liễu Ngâm là cháu gái ruột của Hoàng hậu, chỉ là không ngờ nàng sẽ đến đây, một số người không khỏi kinh ngạc.

Lục công chúa mặc váy hồng phấn lập tức chạy đến đón: "Liễu tỷ tỷ."

Dù ở đây toàn là hoàng tử và công chúa, Liễu Ngâm hoàn toàn không cần sợ. Những người này đều sống trong hậu cung, phải nhìn sắc mặt của cô mẫu nàng mà sống, trừ khi họ bị điên mới dám gây sự với cháu gái của Hoàng hậu.

---

*nhất cử lưỡng tiện: Làm một việc mà được hai cái lợi.