Chương 4: Còn là làm thϊếp
Không thể ngờ Dương thị lại thản nhiên lấy tỷ tỷ ra uy hϊếp nàng như vậy!
Nàng không nói thêm gì nữa cho đến khi Dương thị rời khỏi gian phòng.
Ngồi ở trong phòng một lúc, nàng đến bên cạnh đầu giường của a mẫu, trên mặt người che một tầng lụa trắng, thật muốn đem tấm lụa kia bỏ ra để nhìn gương mặt của a mẫu.
Nhưng nhớ tới tỷ tỷ vừa rồi bịt mắt nàng và nói "Đừng nhìn" thì Đường Kiến Vi dừng động tác lại.
Đường Kiến Vi hít thở thật sâu, dùng sức vỗ vỗ lên mặt, đem thần phách ổn định lại rồi đi tìm tỷ tỷ đang ở sát vách.
Vết thương trên trán của tỷ tỷ so với tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Trong lúc phát hiện thi thể của a mẫu thì nàng một mực che chở cho Đường Kiến Vi, không để muội muội nhìn thấy tử trạng thê thảm của a mẫu.
Sau khi nghe thấy động tĩnh thì nữ tỳ từ tiền đường chạy tới đem a mẫu ôm hạ xuống, đặt lên trên giường. Đến lúc này thể lực của tỷ tỷ chống đỡ không nổi nữa, cuối cùng té xỉu.
Dương thị cùng Nhị thúc đi trước, Đường Kiến Vi ở lại kiểm tra vết thương của tỷ tỷ.
Thuốc cao cầm máu này hầu như không có tác dụng, vết thương băng bó qua loa chưa khép miệng vẫn tiếp tục rỉ máu.
Đường Kiến Vi cẩn thận gỡ bỏ miếng thuốc xuống từng chút một, miệng vết thương ghê người dần dần lộ ra.
Cái chết của Thẩm Ước cùng với biến cố của Đường gia làm cho tỷ tỷ căn bản không có thời gian mà bận tâm vết thương của mình, chỉ xử lý qua loa.
Đường Kiến Vi tập võ từ nhỏ, trên người thường xuyên có các vết thương lớn nhỏ nên trong phòng luôn có hòm thuốc.
Đem hòm thuốc ôm tới giường sau đó nàng giúp tỷ tỷ rửa đi vết thương rồi một lần nữa bôi thuốc.
Đường Kiến Vi cầm vải băng bó ở trong tay nhưng tâm tư nàng lại phiêu đãng nghĩ đến chuyện khác.
Mãi cho đến khi tỷ tỷ nắm chặt lấy tay nàng thì tâm tư của nàng mới lại một lần quay nữa trở về.
Đường Kiến Vi cúi đầu xuống, nhìn thấy tỷ tỷ đang mở to đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn nàng.
"Ngươi tỉnh." Đường Kiến Vi cười cười.
Không cần biết tỷ tỷ nhìn thấy nụ cười này của nàng là có bao nhiêu phần là giả và còn mang theo mấy phần cứng rắn chống đỡ và cay đắng.
Nàng biết là từ nay chỉ còn hai tỷ muội nàng nương tựa vào nhau mà sống, tỷ tỷ vừa tỉnh lại nên nàng muốn cười để an ủi tỷ tỷ.
Nở một nụ cười miễn cưỡng dù sao vẫn tốt hơn nhiều.
Nàng đem lời của Dương thị nói lại cho tỷ tỷ không sót một chữ nào.
Phụ mẫu không còn nữa, người duy nhất trên đời này mà nàng có thể tin tưởng chỉ có tỷ tỷ.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy tỷ tỷ mở miệng.
Ngũ quan của tỷ tỷ cứng ngắc, nàng mở to đôi mắt nhưng lại giống như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đôi mắt ôn nhu linh động bây giờ thậm chí còn không chớp lấy một cái, tròng mắt màu đen yên tĩnh như một hồ nước lặng, không có chút sự sống.
Một giọt lệ long lanh nơi hốc mắt nhưng cuối cùng cũng không có rơi xuống.
Đường Kiến Vi trong lòng cả kinh, vội vàng lấy tay quơ quơ trước mắt nàng thì bị nàng bắt lấy.
"Ai! Bị ngươi hù chết rồi!" Đường Kiến Vi quở trách một tiếng.
Đường Quán Thu như không nghe thấy thấy lời trách cứ mà vẫn nhìn nàng chằm chằm, đôi môi hơi giương lên tựa hồ muốn nói gì đó.
Ánh mắt nàng nhìn Đường Kiến dần dần có biến hóa, sóng mắt lưu động, e lệ ngượng ngùng, hai tay nắm chặt lấy tay của Đường Kiến Vi mang tới dán sát lên gương mặt.
"Tỷ tỷ?" Đường Kiến Vi cảm thấy hành động này không đúng cho lắm.
"A Ứng." Đường Quán Thu nói với nàng hai chữ này.
Danh xưng này làm cho Đường Kiến Vì sợ đến mất hồn.
A Ứng là tiểu tự của Thẩm Ước, trước đây tỷ tỷ thường gọi nàng ấy như vậy.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Đường Kiến Vi đề cao thanh âm muốn cho tỷ tỷ tỉnh lại, "Ta không phải Thẩm Ước a, ta là muội muội của ngươi!"
Đường Quán Thu hôn một cái lên mu bàn tay của nàng: "A Ứng, ta rất nhớ ngươi."
Đường Kiến Vi nôn nóng vạn phần, tỷ tỷ của nàng bị làm sao vậy.
Nàng rút tay ra khỏi bàn tay của tỷ tỷ, nắm lấy hai vai của tỷ tỷ không nhịn được mà dùng sức lay động, gầm nhẹ:
"Tỷ tỷ ngươi nhìn ta! Nhìn ta thật cẩn thận xem ta là ai!"
Đường Quán Thu rất nghe lời, chăm chú nhìn nàng.
Có vẻ như lời nhắc nhở của Đường Kiến Vi đã phát huy tác dụng, biểu tình của Đường Quán Thu một lần nữa thay đổi.
Ánh mắt nhìn thấy ái nhân không còn nữa, Đường Kiến Vi đang cảm thấy mọi chuyện khá lên thì Đường Quán Thu dựa vào trong lòng nàng, khẽ thở dài một tiếng:
"A mẫu, ngươi vẫn còn ở nơi này, thật tốt.."
Tỷ tỷ điên rồi .
Lúc đem nàng nhầm thành Thẩm Ước, lúc đem nàng nhầm thành a mẫu.
Đường Kiến Vi không cách nào dập được ngọn lửa đang bùng lên trong lòng nàng, tỷ tỷ nhận nhầm nàng thành hai người khác - là hai người đã mất.
Lôi kéo tay nàng không để cho nàng đi rồi lại nói linh tinh một đống chuyện ở đâu đâu.
Đường Kiến Vi không có cách nào rời đi nhưng nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, chỉ có thể gọi Tử Đàn đến thay nàng chăm sóc tỷ tỷ.
Đường Quán Thu không muốn nàng rời đi, Đường Kiến Vi phải bắt chước ngữ khí của a mẫu và Thẩm Ước hống nàng nửa ngày thì nàng mới miễn cưỡng đồng ý.
Tử Đàn đứng một bên nhìn thấy cảnh này, đôi mắt phượng trợn tròn:
"Đại nương tử bị làm sao vậy?"
Nói ra thì rất dài dòng, Đường Kiến Vi không muốn nói quá nhiều nên chỉ dặn dò Tử Đàn chăm nom nàng, hỗ trợ nàng ăn uống và thay thuốc.
Hiện tại là tình huống xấu nhất.
Phụ mẫu đã mất và cả tỷ tỷ cũng biến thành như vậy..
Nguyên nhân lớn nhất có lẽ là do vết thương trên đầu, tiếp đến là cái chết của ái nhân, rồi còn tận mắt nhìn thấy tử trạng treo cổ tự sát của a mẫu
Những biến cố phát sinh trong mấy ngày nay chỉ tính riêng từng cái đã đủ khiến người ta gục ngã.
Huống chi tất cả đều ập đến một lúc liên tục thành một chuỗi như thế này.
Nếu như tỷ tỷ nhất thời bị kích động mà mắc phải si chứng thì điều dưỡng mấy ngày liền có thể khôi phục thì đó là khả năng tốt nhất.
Nhưng vạn nhất nàng cả đời đều như vậy thì phải làm sao?
Cả đời đều sẽ nhận nhầm muội muội thành thê tử và a mẫu thì phải làm sao?
Nghĩ tới đây thì Đường Kiến Vi đầu đau như búa bổ.
Lời đề nghị của Dương thị bỗng xẹt qua trong đầu nàng.
Bây giờ tỷ tỷ mắc phải si chứng chắc chắn phải luôn có người bên cạnh chiếu cố.
Bất luận nàng bị đưa đi đến địa phương nào thì cũng sẽ thê thảm không tưởng tượng nổi.
Chỉ có lưu lại Đường gia mới phải là con đường tốt nhất.
Ít nhất thì từ quản gia cho đến gia nô của Đường gia tất cả đều là nhìn tỷ tỷ lớn lên, sẽ có người dùng chân tâm để chiếu cố tỷ tỷ.
Nhưng Đường Kiến Vi không cách nào tin tưởng Dương thị.
Huống chi cái chết của phụ mẫu quá mức mờ ám, Đường Kiến Vi không tin hai người họ lại coi thường mạng sống bản thân như vậy.
A phụ từ thuở nhỏ đã là người biết phân biệt phải trái thấy sự bất bình không thể làm ngơ, sau khi lên cao trung Trạng nguyên thì càng cậy tài khinh người.
Mới bốn mươi tuổi đã làm vị trí Hộ bộ Độ chi ty Viên Ngoại Lang, uy danh vang xa, tiền đồ vô lượng.
Đường Kiến Vi từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ "Gặp người bất chính, tuy quý bất kính ; Gặp người có ô, tuy tôn bất"
A phụ là người kiêu ngạo từ trong xương cốt, tuyệt đối sẽ không tham ô quân tư, càng không tự sát vì muốn trốn tội.
Tính cách của a phụ làm cái gì cũng phải rạch ròi thị phi, rõ ràng trắng đen, tuyệt đối không thể có chuyện mơ hồ chịu tội chết như vậy.
Mà chuyện a mẫu tự sát theo a phụ càng là hoang đường cực điểm!
Tình cảm của a mẫu và a phụ đúng là rất tốt nhưng từ nhỏ nàng đã thông thạo kinh thương, dựa vào hai tay của chính mình dốc sức làm nên một mảnh thiên hạ ở Bác Lăng, là người độc lập tự cường chứ không phải kiểu tiểu thư khuê các mất đi trượng phu liền không sống nổi.
Huống chi còn có một việc mà chỉ nguyên đích các nàng có thể chắc chắn rằng a mẫu tuyệt đối sẽ không tự sát!
Đường Kiến Vi nhớ lại từng biến cố phát sinh trong mấy ngày nay, đem xâu chuỗi lại với nhau. Cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó đang ở phía sau thao túng tất cả khiến cho nàng thấp thỏm lo âu.
Đường Kiến Vi xoa xoa đôi mắt chua xót khó nhịn rồi bước nhanh về phía chuồng ngựa.
Lúc đến chuồng ngựa thì thấy mã phu Trần thúc đang sắp xếp, chải chuốt cho ngựa.
Hắn chải lông ngựa với tốc độ cực chậm, có mấy lần còn không chạm vào thân ngựa.
Trần thúc hai mắt nhìn xa xăm không có tiêu cự, rõ ràng là đang có tâm sự.
"Trần thúc." Đường Kiến Vi gọi hắn một tiếng, hắn ngay lập tức lấy lại tinh thần. Đường Kiến Vi đến tìm nhưng hắn không có chút kinh ngạc nào, mà ngược lại hắn ở đây là đang chờ nàng đến:
"Tam Nương."
Mã phu Trần thúc từ nhỏ đã đi theo a phụ, từ cằm trái đến đuôi lông mày bên phải của hắn có một vết sẹo lớn nghe nói là bị thổ phỉ chém từ khi còn nhỏ. Người nhà của hắn đều bị thổ phỉ sát hại chỉ còn lại một mình hắn được a phụ cứu ra. Từ đó về sau hắn xin thề cả đời trung thành với a phụ, một bước không rời.
"Trần thúc vẫn chưa nói ta cho biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì." Đường Kiến Vi đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn.
Trần thúc nhìn trước ngó sau, hướng về Đường Kiến Vi liếc mắt ra hiệu rồi sau đó hai người đi vào sâu trong chuồng ngựa, lúc này Trần thúc mới lên tiếng:
"Lúc a lang được đưa trở lại, ta nhận ra một người trong đám quan gia. Hắn từng có con ngựa sắp ốm chết được ta giúp chữa khỏi. Vị quan gia một mình ở kinh thành dốc sức làm việc, cũng không chê ta là tiện nô mà thường xuyên cùng ta uống rượu, thường xuyên qua lại liền có chút thân quen. Nếu không, người như ta dù có cố gắng dây dưa cũng không thể từ miệng quan gia kia mà cạy ra được một chữ!".
Đường Kiến Vi hai mắt sáng như tuyết, lập tức hỏi: "Trần thúc từ hắn mà biết được chân tướng của sự việc sao!"
Trần thúc vẻ mặt nặng nề trả lời nàng: "Bởi vì Đại Lý tự khanh không đủ người nên quan gia từ Hình bộ lâm thời được điều đến hỗ trợ, cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì. Nhưng mà hắn lưu ý có một chuyện mà hắn cảm thấy khó hiểu."
"Là chuyện gì!"
"Quan gia nói rằng khi a làng bị đưa tới ngục giam thì không tự mình bước vào mà là bị khiêng vào."
"Cái gì?" mặt Đường Kiến Vi biến sắc, "Ý của ngươi là.."
Trần thúc âm thanh nhẹ tới mức một cơn gió nhẹ cũng có thể đem lời hắn thổi bay:
"A lang có khả năng đã vẫn mệnh trên đường."
Bạch Dạ Tinh nhẹ nhàng mà hí vang lên, tựa hồ như đang nhìn Đường Kiến Vi.
Đây là con ngựa mà a phụ khi còn sống yêu thích nhất, nhìn nó có chút bất an, liên tục đạp móng.
Đường Kiến Vi trầm mặc hồi lâu cuối cùng nói với Trần thúc:
"Chuyện này ngoại trừ ngoài ta và ngươi thì còn có ai trong Đường gia biết không?"
"Ta chưa từng nói cho bất luận kẻ nào."
"Hảo, Trần thúc, việc này ngươi tạm thời giữ kín." Đường Kiến Vi nói, "Còn có một việc ta muốn phiền phức Trần thúc giúp ta đi thăm dò một phen."
Nghe Đường Kiến Vi nói xong, Trần thúc lập tức ra ngoài làm việc.
Đường Kiến Vi vội vội vàng vàng đi mua quan tài cho a mẫu sau đó tự mình chở về, tiếp a mẫu nhập quan, vì nàng tiết răng.
Đem đồ tế lễ để vào trong miệng của a mẫu, đến đây nước mắt Đường Kiến Vi không nhịn được mà rơi xuống.
A phụ, a mẫu, a ông là người nhìn Đường Kiến Vi lớn lên, là người thân yêu quý của nàng, cứ như vậy mà nằm ở chỗ này, sắp đến lúc biệt ly vậy mà ngay cả một lời cáo biệt cũng chẳng thể nói..
Vào giờ phút này, xuyên qua tầm nhìn mơ hồ, Đường Kiến Vi cuối cùng cũng thấy rõ tình cảnh hiện tại.
Tự tay tiễn biệt người thân, nỗi đau từ trong nội tâm cho Đường Kiến Vi biết cảm giác này cực kì chân thật.
Tất cả sự việc đang diễn ra trước mắt cũng đều là thật.
Những người thân yêu luôn che chở nàng, giáo dục nàng, bây giờ trở thành xương trắng cùng với bùn đất, vĩnh sinh vĩnh thế không bao giờ gặp lại nữa.
Đường phủ trong vòng mười ngày liên tiếp ra đi ba người, cáo phó truyền đi khắp Bác Lăng sau đó lục tục có một vài người quen đến phúng viếng, Đường Kiến Vi cần phải ra tiếp đón.
Đường Kiến Vi mặc đồ tang, chân đi gian lý, đỡ lấy tỷ tỷ thần trí không rõ mà quỳ gối ở tiền đường.
Dương thị cùng Nhị thúc cũng ở tiền đường, Dương thị còn hỏi Đường Kiến Vi:
"A Tịnh đây là bị làm sao? Ai hỏi chuyện nàng cũng không có phản ứng."
Đường Kiến Vi chỉ nói: "Tỷ tỷ khổ sở, nên cái gì cũng không muốn nói."
Dương thị sau đó cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là khi nhìn về phía Đường Quán Thu đang ngẩn ngơ thì vẻ mặt có chút suy tính.
Nhị thúc ở tiền đường đi đi lại lại tiếp đãi chư quân, nghiễm nhiên như đã trở thành chủ nhân mới của Đường phủ.
Đường Kiến Vi phát hiện hôm nay có rất ít người tới, còn ít hơn so với tưởng tượng của nàng.
Cũng đúng thôi, a phụ bị liên luỵ vào trong một đại án nhạy cảm, Đường gia đã không còn được như lúc trước, đến đây thì đã xem như là không thèm để ý danh dự của bản thân nữa rồi.
Đường Kiến Vi thi lễ một cái rồi lại khấu tạ một cái, mãi đến khi cái trán khấu đến đỏ như rướm máu cũng không hề hay biết.
Tang lễ tiến hành cực nhanh, phía sau tựa hồ có người giật dây tất cả mọi chuyện, muốn nhanh chóng hợp quan mai táng một lượt cho xong việc.
Đường Kiến Vi không cách nào ngăn cản được vì nàng bây giờ năng lực có hạn lại bị xung quanh kiềm chế, chỉ có thể bước đi trên con đường mà người nào đó đã bày sẵn, mông lung tiến về phía trước.
Đưa a ông cùng phụ mẫu an táng xong, khi trở lại Đường phủ nước mắt nàng không nhịn được mà càng rơi xuống nhiều hơn.
Đường Kiến Vi hướng đến linh vị khóc đến hai mắt sưng đỏ, Đường Quán Thu còn hỏi nàng: "Tại sao a mẫu lại khóc?"
Đường Kiến Vi nắm lấy tay nàng, trong đầu vô cùng đau đớn.
Bận rộn đến tận đêm, khi Đường Kiến Vi cùng Đường Quán Thu cùng nhau hướng về phòng ngủ thì Trần thúc quay trở về.
"Thế nào rồi?" Đường Kiến Vi liếc nhìn xung quanh không người liền vội vàng hỏi hắn.
Trần thúc xanh cả mặt, giữa mùa đông mà gương mặt hắn đầm đìa mồ hôi, hẳn là do chạy liên tục như bay không dám chậm trễ một khắc nào.
"Tam nương tử nghĩ quả nhiên không sai, chủ mẫu hoàn toàn không có ý định dưỡng Đại nương tử ở trong phủ mà đã sớm ước định cùng Đồng huyện Huyện Lệnh Lương Tổ Vượng rồi. Muốn đem Đại nương tử gả làm thϊếp cho hắn! Người của Lương gia cũng đã lên đường đến đây!"
Đường Kiến Vi nghe đến "Lương Tổ Vượng" "Làm thϊếp" những chữ này thì tức giận đến l*иg ngực quặn đau.
Nàng dù chưa nhập sĩ nhưng phụ mẫu tại Bác Lăng giao thiệp rộng rãi, hơn nữa nàng còn là quý nữ nổi danh ở kinh thành nên thường hay tham dự đủ các loại nhã tụ. Dù nàng chưa bao giờ để tâm nhưng cũng đã nghe đủ loại tin đồn thú vị từ các vị bằng hữu.
Chuyện về Đồng huyện Huyện Lệnh này thường xuyên bị nhóm bằng hữu của nàng mang ra trào phúng làm trò cười.
Lương Tổ Vượng kia ngày xưa đã từng giữ chức quan nho nhỏ, còn thê tử của hắn là đại quan Ngũ phẩm trong triều đình.
Hắn dựa vào quan hệ của thê tử mà muốn vào trong triều đình, nhưng vẫn như cũ không biết tiến thủ mà suốt ngày chỉ biết ăn chơi chè chén, không quá hai năm liền bị thê tử hưu.
Sau khi bị hưu, Lương Tổ Vượng xám xịt trở lại quê nhà, dùng tiền mua cái chức Huyện lệnh ở chốn thâm sơn cùng cốc chim không thèm ị, vẫn chứng nào tật nấy không lo chính sự mà chỉ cùng câu lan nữ tử pha trộn một chỗ, có người nói hắn còn thu nạp kỹ nữ về làm thϊếp, ngay cả Lương gia cũng đoạn tuyệt quan hệ với hắn, không thèm lai vãng.
Loại người phóng đãng như vậy mà Dương thị còn muốn đem tỷ tỷ đưa đến cho hắn chà đạp?
Lại còn làm thϊếp?
Đường Kiến Vi suýt chút nữa nghiến nát cả răng.
Âm thầm nhìn qua tỷ tỷ một chút, tỷ tỷ tựa hồ cái gì đều không nghe thấy, chỉ ôm lấy ngón út của Đường Kiến Vi, không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Dương thị quả nhiên miệng lưỡi đều là dối trá!
Lương Tổ Vượng này xem ra cùng Dương thị có quan hệ không đơn giản.
Đường Kiến Vi biết Dương thị lừa nàng, muốn đưa nàng cùng tỷ tỷ đều gả đi.
Nếu thật sự bị gả đi thì Đường gia cùng với tước vị vốn truyền cho a phụ sẽ rơi cả vào trong tay Dương thị cùng Nhị thúc và sau này hai tỷ muội nàng cũng coi như là triệt để rơi vào trong lòng bàn tay của Dương thị, mặc sức cho Dương thị vo tròn bóp méo!
Thiếu chút nữa bị dao động bởi lời Dương thị nói!
May là Đường Kiến Vi vẫn còn có tâm nhãn để Trần thúc đi thăm dò việc này!
Nay Đường phủ biến động lớn, không nên chậm trễ thêm một khắc nào nữa!
Đường Kiến Vi dự định nhân màn đêm sẽ đưa tỷ tỷ rời đi!