chương 5: Bánh nướng thơm ngon, giòn rụm như vậy a
Rời khỏi Đường phủ lần này có khả năng sẽ một đi không trở lại, nàng cần tiền.
Từ năm ngoái nàng đã bắt đầu đi theo a mẫu làm chưởng chước ở tửu lâu nên cũng kiếm được không ít tiền lời.
Tiền lời a mẫu cũng chỉ hỏi qua rồi toàn bộ cho nàng xử lí, nàng thích cái gì thì mua cái đấy, a mẫu không bao giờ nói nhiều một câu.
A mẫu thấy nữ nhi có thiên phú về trù nghệ liền đem sách quý gia truyền cho nàng, để nàng nghiên cứu kĩ các món ăn rồi sau đó khảo nghiệm nàng.
Thậm chí a mẫu còn mua cửa hàng với dự định cho nữ nhi mở thực tứ tửu lâu để nàng tự thân lập nghiệp.
Tất cả các món ăn trong sách Đường Kiến Vi đã sớm ghi nhớ trong đầu nên bây giờ sách quý đang ở phương nào thì cũng không quan trọng.
Bản thân nàng có không ít tiền, còn có khế đất, hai rương lớn chứa đầy đồ trang sức và còn có của hồi môn mà a phụ a mẫu đã sớm chuẩn bị cho nàng.
Những thứ này nàng đều có thể mang đi.
Chỉ cần đem ít đồ không dùng đến đổi thành tiền thì đã đủ cho nàng và tỷ tỷ bắt đầu cuộc sống mới ở nơi khác.
Sau khi rời khỏi Bác Lăng thì nàng hoàn toàn có thể đến một địa phương mà người Đường gia vĩnh viễn không bao giờ tìm được, mua một căn nhà rồi dựa vào trù nghệ của chính mình mà kiếm sống.
Đối với trù nghệ và khả năng kinh thương của mình, nàng vẫn có tự tin.
Một mặt kiếm tiền tích cóp giúp tỷ tỷ chữa bệnh, mặt khác điều tra cái chết của phụ mẫu, giấu tài, đây có lẽ là chuyện quan trọng nhất trong quãng đời còn lại của Đường Kiến Vi.
Nàng thậm chí còn liệt kê một danh sách các thị trấn có thể đi, trong lòng tràn đầy tự tin.
Nhưng đến nàng trở lại trong phòng mới phát hiện rằng tất cả tiền của nàng bị cướp sạch sẽ không còn một đồng!
Hộp trang sức bị vứt lộn ngược chổng lên trời, ngay cả khế đất cũng biến mất không thấy tăm hơi, thứ duy nhất còn lại là hầu bao nho nhỏ mà nàng luôn mang bên người, trong đó chỉ có ít bạc vụn không đáng kể!
Dương thị thì ra còn điên đến trình độ này!
Xem ra hai vị mẫu tử không biết xấu hổ kia đã có tính toán hết thảy!
Càng như vậy thì nàng càng không thể ở đây lâu.
Nhưng cũng không thể rút dây động rừng, bằng không e rằng cả nàng cùng tỷ tỷ đều khó có thể rời đi.
Nàng phát hiện ba tì nữ thϊếp thân không rời nửa bước của mình bây giờ một người cũng không thấy đâu!
Càng tốt, như vậy nàng và tỷ tỷ hành động càng thuận tiện.
Sau khi đưa tỷ tỷ vào trong phòng mình, nàng cố ý đi qua nhà bếp nói sáng sớm ngày mai muốn ăn bánh bột để nhà bếp chuẩn bị.
Giao phó xong xuôi thì nàng đi thỉnh an Dương thị, trong lúc thỉnh an liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Dương thị thấy vậy liền cho nàng về nghỉ ngơi.
Cửa phòng vừa đóng, mắt Đường Kiến Vi liền sáng quắc như lang sói.
Cái gì cũng không cần thu thập, nàng chuẩn bị mang theo tỷ tỷ leo tường ra ngoài.
Chuyện nhảy tường chuồn êm ra ngoài từ nhỏ đến lớn nàng đã làm qua vô số lần nên rất quen thuộc.
Nếu một mình nàng thì quá dễ dàng nhưng muốn dẫn thêm tỷ tỷ thì vẫn phải có chút chuẩn bị.
Đường Kiến Vi đã sớm nghĩ ra biện pháp để cho tỷ tỷ nghe lời, không nháo gây sự cố.
Nàng biết tỷ tỷ từ nhỏ vẫn luôn nghe lời a mẫu nên nàng học ngữ khí của a mẫu mà nói với tỷ tỷ:
"A Tịnh, đêm nay a mẫu đưa ngươi đi chơi trò này, ngươi theo a mẫu có được hay không?"
Nghe nói vậy, tỷ tỷ quả nhiên hưng phấn: "Chơi trò chơi gì?"
Đường Kiến Vi nhìn gương mặt không chút huyết sắc mang theo ý cười của tỷ tỷ, đây là chân tình thật lòng chờ mong "Trò chơi", nàng bỗng nhiên minh bạch.
Có lẽ tỷ tỷ không hoàn toàn điên, bởi vì nàng đối với lời nói của người khác vẫn có thể trả lời rất đúng mực, không có hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Có khả năng là ký ức của tỷ tỷ hỗn loạn không nhận diện được gương mặt nhưng si chứng của nàng cũng không quá nghiêm trọng, có lẽ vẫn có khả năng chữa được.
Còn có thể giao tiếp được là tốt rồi.
Nàng nói với tỷ tỷ: "A Tịnh theo a mẫu cùng đi ra ngoài rồi sẽ biết."
Màn đêm thăm thẳm, sau khi xử lý xong tang lễ nhiều ngày của Đường gia thì từ gia nô đến Dương thị tất cả đều không chịu nổi mệt mỏi đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Đường Kiến Vi nhân màn đêm mang theo Đường Quán Thu rời khỏi Đường phủ.
Trong thời gian cấm túc ban đêm thì Kim Ngô Vệ tuần tra khắp thành, tất nhiên là Đường Kiến Vi không thể đi về hướng phường ngoài mà phải trốn ở trong phường.
Vạn nhất người Đường gia muốn tìm các nàng thì cũng không nghĩ ra các nàng gan lớn đến nỗi dám trốn ngay dưới mí mắt của họ.
Sắp tới ẩn thân ở đâu trong lòng Đường Kiến Vi đã sớm có tính toán.
Trong phường có một phủ trạch hoang phế, nghe nói có một cử nhân lên kinh thành thi đã mua chỗ này làm nơi ở. Người này nhiều lần thi rớt thì cảm giác sâu sắc hoạn lộ vô vọng nên tự vẫn ở trong nhà. Từ đó truyền thuyết về oan hồn bất tán vẫn luôn lưu truyền khắp phố phường, phủ trạch kia cũng trở thành "Quỷ trạch" có tiếng ở Bác Lăng.
*Hoạn lộ: Con đường làm quan.
Ban ngày cũng không ai dám tới gần Quỷ trạch còn ban đêm thì càng không cần phải nói.
Khi hai tỷ muội hướng về quỷ trạch thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, rõ ràng là đang đi theo các nàng.
Đường Kiến Vi phía sau lưng cứng đờ, chẳng lẽ là bị người Đường gia phát hiện rồi sao?
Nàng lập tức lôi kéo tỷ tỷ tăng tốc bước chân.
Đang do dự có nên chạy nhanh chuồn đi hay không thì nghe thấy người phía sau lưng gọi nàng:
"Tam Nương! Tam Nương! Là ta!"
Đường Kiến Vi quay đầu nhìn lại, là Tử Đàn, tỳ nữ thân cận nhất trong ba tỳ nữ thϊếp thân thường xuyên theo nàng một bước không rời.
Sau khi cùng nhau bước vào quỷ trạch thì Tử Đàn đem hết đồ trang sức đưa cho Đường Kiến Vi.
"Ngày hôm qua lúc chủ mẫu để ta cùng Hồng Mân, Lai Xuân đến gian phòng của Tam Nương thu thập đồ đạc thì ta đã cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm! Như thế kia nào phải là thu thập đồ đạc, mà là đem tất cả đồ vật cá nhân của Tam Nương đều cho vào trong bao mạng đi không khác gì cướp bóc! Ta hỏi các nàng cũng không nói, ngược lại còn bảo ta đừng nói nhảm mà mau chóng làm việc đi. Ta cân nhắc khẳng định đã xảy ra chuyện nên trong bóng tối liền len lén giấu chút đồ trang sức. Nhưng mà Hồng Mân cùng Lai Xuân các nàng vẫn còn ở đó nhìn nên ta cũng không có cách nào giấu được nhiều, cũng chỉ có mấy thứ này, mong Tam Nương đừng trách ta."
Tử Đàn chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Đường Kiến Vi làm sao có thể trách nàng? Hài lòng còn không kịp nữa là!
Nhưng cuối cùng thì cũng chỉ đổi được ba trăm lượng ngân phiếu.
Từ Hắc Nha Lang rời đi hướng về quỷ trạch.
Trong ánh chiều tà, Đường Kiến Vi đi ngang qua khu chợ náo nhiệt nhìn thấy một cửa hàng nhỏ bán bánh.
Ngửi thấy hương vị của bánh nướng thì bụng nàng tự kêu lên một cái.
Loại bánh nướng này vừa cứng vừa không ngon, nếu là ngày thường thì Đường Kiến Vi nhất định không thèm đếm xỉa tới. Nhưng hiện tại nàng chỉ có ba trăm lượng, không biết còn có khó khăn gì đang chờ nàng phía trước, tình huống bây giờ không cho phép nàng tiêu xài phung phí, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Nàng dự định mua một ít bánh nướng đem về, trước tiên lấp đầy cái bụng đã rồi mọi chuyện có thể tính sau.
Hơn nữa khí trời lạnh như thế này thì bánh nướng dễ dàng bảo quản, còn dư cũng không thành vấn đề, mang theo bên người cũng thuận tiện.
Đường Kiến Vi mua hai mươi cái bánh nướng sau đó nhờ chủ quán dùng vải thô gói kĩ.
Giấu ở trong ngực một túi lớn bánh nướng nóng hổi, mùi thơm bay vào trong mũi của nàng làm cho bụng nàng kêu càng lợi hại.
Nhưng nàng nhẫn nhịn không ở bên ngoài ăn.
Tỷ tỷ cùng Tử Đàn khẳng định cũng đói bụng đến sắp hỏng rồi, nếu bản thân nàng ăn trước thì còn ra cái gì.
Đường Kiến Vi ôm bánh nướng, đem lư rượu của sân khấu kịch quăng ra phía sau rồi đi theo đường lớn tiến về phía trước.
Tết Nguyên Tiêu còn chưa qua đi bao lâu, cột đèn cao 20 trượng vẫn chưa bị dọn đi sạch sẽ. Đường Kiến Vi ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới nhớ tới mấy ngày nay Đường gia phát sinh nhiều việc làm cho nàng không rảnh bận tâm đến lễ tết, càng không có thời gian rảnh mà đi ngắm đèn.
Từ những tàn dư có thể thấy được năm nay hội hoa đăng vẫn náo nhiệt như cũ.
Xa xa nhìn lại, cột đèn như một cái cây cao, lại rủ xuống như thác chảy, trong lòng nàng âm thầm cảm thán.
Màn đêm dần buông nhưng vẫn chưa đến giờ cấm túc, Bác Lăng phủ náo động không ngừng, bên trong phố phường người đi đường đông nghìn nghịt.
Trong lúc Đường Kiến Vi gian nan nhích từng bước về phía trước thì phát hiện có một thương nhân đang bán thịt rắn.
A mẫu thích ăn nhất là canh rắn, ngày xưa mỗi khi đến Tết, Đường Kiến Vi đều buồn lòng vì không biết đi đâu để mua thịt rắn về hiếu kính với a mẫu, đi khắp toàn bộ Tây thị cũng chưa chắc đã có thể tìm mua được.
Năm nay thật trùng hợp, không có ý đi tìm thì nó lại tự xuất hiện.
Đường Kiến Vi trong lòng còn chưa kịp cao hứng thì chợt nhớ tới a mẫu đã không còn ở nhân thế, nàng làm canh rắn thơm ngon thì để cho ai thưởng thức đây?
Đường Kiến Vi yên lặng nhìn quán thịt rắn kia một lúc, sau đó ôm chặt túi bánh nướng và quay đầu rời đi.
Vừa đi được vài bước thì trông thấy phía trước có một đội binh lính Kim Ngô Vệ đang tiến tới.
Bọn họ gặp người liền hỏi: "Có nhìn thấy một nữ tử mười bảy, mười tám tuổi mang theo một người điên không?"
Người đi đường lắc lắc đầu, bọn họ tiếp tục hỏi thăm.
Đường Kiến Vi sắc mặt trắng bệch, lập tức xoay người đi.
Kim Ngô Vệ đang tìm nàng và tỷ tỷ.. Thậm chí ngay cả Kim Ngô Vệ cũng xuất binh động thủ rồi ư?
Nàng một bên cúi đầu bước nhanh về phía trước, một bên đem áo choàng màu sắc tươi đẹp trên người cởi xuống, tiện tay khoác lên trên một người đi đường:
"Tỷ tỷ, ngươi mặc quần áo này trông thật là đẹp mắt."
Người đi đường bỗng nhiên nhận được một cái áo choàng quý báu: "?"
Bên trong áo choàng của Đường Kiến Vi là một thân áo ngắn cùng nhu quần màu sắc giản dị, dung nhập vào trong đám người cũng không gây sự chú ý.
Đường Kiến Vi không dám quay đầu lại, một tay ôm chặt bánh nướng không nỡ buông, một tay đem gỡ búi tóc của nữ tử, đơn giản thay đổi một cái liền đổi thành hình thức giống như nam tử.
Nàng bước đi không quá nhanh, khi nhìn thoáng qua thì không có vẻ gì là đang vội vàng, mặt ngoài bình tĩnh bước đi thong dong để người ta không nhìn ra nàng khác thường nhưng kì thực thì nàng chỉ hận không thể mọc lỗ tai ở trên đỉnh đầu để nghe ngóng phía sau có tiếng bước chân của quân truy kích theo nàng hay không.
Không có.
Kim Ngô Vệ không đuổi kịp đến.
May quá may quá.
Đường Kiến Vi ôm bánh nướng vào lòng như ôm lấy tiểu hài tử, tựa hồ chỉ có bánh nướng mới có thể giảm bớt nhịp tim đang đập loạn của nàng sau cơn đại nạn.
Ngay lúc nàng cảm thấy đã tránh được một kiếp thì nhìn thấy một người của Đường gia ở ngay chính diện.
Đường Kiến Vi dừng lại, tên tùy tùng của Nhị thúc đã nhìn thấy nàng.
Phía sau còn theo một nhóm lớn Đường gia gia nô đang xem xét xung quanh.
Trong lúc hắn cùng Đường Kiến Vi bốn mắt chạm vào nhau thì miệng hắn mở lớn, ngón tay trên không trung chỉ chỉ về phía nàng.
Lúc tên gia nô kia đang muốn kêu to lên thì Đường Kiến Vi nhanh hơn hắn một bước, hô lên:
"Có rắn!"
Hai chữ này rất hiệu quả khi đột ngột vang lên giữa khu chợ náo nhiệt, như một giọt nước bắn vào trong chảo dầu sôi sục.
Xung quanh bất kể là tiểu nương tử hay là tiểu lang quân, sau khi nghe nói có rắn thì tất cả đều sợ hãi mà bước nhanh về phía trước, kinh hoảng nhìn xuống dưới chân tìm rắn, chỉ sợ mình sẽ bị rắn cắn bất ngờ.
Đường Kiến Vi nhân lúc rối loạn mà đem mở giỏ trúc đầy rắn đang bày bán, ném tất cả những con rắn không có độc ra ngoài.
Người đi đường vốn đang không tìm thấy bóng dáng của rắn thì lúc này đã hoàn toàn thấy rõ: Một đoàn bóng đen đang bò tứ phía trên mặt đất đúng là rắn!
Cũng không biết người chạy nhanh hay là rắn chạy nhanh, chỉ trong nháy mắt tất cả đều chen thành một đoàn, khu chợ nhất thời đại loạn!
Thương nhân bán rắn "Này" một tiếng, còn chưa kịp mở miệng mắng thì trong lòng bàn tay đã bị đè xuống mấy viên bạc vụn.
"Ta mua hết rắn của ngươi!"
Đường Kiến Vi đưa bạc xong liền chạy đi, người Đường gia đã bị chặn lại trong khu chợ hỗn loạn, không thể đuổi theo.
Đường Kiến Vi chạy ra khỏi đám người, vừa quay đầu lại liếc mắt một cái thì nàng suýt chút nữa sợ đến hồn phi phách tán!
Ba, bốn tên Kim Ngô Vệ phát hiện ra nàng, thô bạo đẩy ra đoàn người, tay đặt lên đại đao bên hông và đang hướng về phía nàng chạy tới!
Bánh nướng rơi xuống đất nhưng Đường Kiến Vi cũng không để ý tới, nàng xoay qua bờ tường cong cong của Bái phường rồi cấp tốc nhảy lên đầu tường.
Một nhánh cây xẹt qua mặt nàng, có cảm giác đau nhưng nàng đang sốt sắng cao độ nên hoàn toàn không để ý, vừa rơi xuống đất liền chạy thục mạng.
An phường rộng lớn này rất quen thuộc với nàng, đây là nơi ở của Ngô gia Trưởng nữ có hôn ước với nàng, Ngô gia Nhị nương tử lại là khuê mật của nàng, từ nhỏ nàng đã ở chạy tới chạy lui khắp nơi trong phường, cho dù nhắm mắt thì vẫn có thể đi được.
Nhưng Kim Ngô Vệ là thủ vệ trong kinh thành, muốn nói về quen thuộc đường xá thì chỉ sợ không có ai qua được bọn họ.
Cũng may lúc này vừa vào đêm, màn trời dần tối nhưng phố phường vẫn chưa lên hết đèn. Sau khi tiến vào An phường rộng lớn thì Đường Kiến Vi hướng về chỗ tối ít người, một khắc cũng không dám dừng lại.
Lần thứ hai nhảy lên tường phường, chạy ra Quảng An phường.
Liên tục chạy trong thời gian gần một nén nhang, hai chân Đường Kiến Vi mỏi rã rời, thở đến mức l*иg ngực bỏng rát đau đớn thì cảm giác áp bách bị đuổi theo như hình với bóng kia mới dần dần biến mất.
Nàng bỏ xa Kim Ngô Vệ rồi nhưng một thân chật vật, mệt đến nỗi hai mắt cũng biến thành màu đen luôn rồi.
Bánh nướng cũng không biết đã ném đi phương nào, Đường Kiến Vi thở dài, bánh nướng thơm giòn rụm như vậy a.. Quá đáng tiếc.
Đi được hai bước thì nàng giật mình, trong lòng cả kinh vội vàng sờ về phía bên hông.
Hầu bao vẫn còn ở đó..
Nàng vẫn chưa yên tâm, đem hầu bao mở ra, xác định ba trăm lượng ngân phiếu vẫn còn ở đó thì mới chậm rãi ổn định lại nhịp tim của mình.
Lúc này đã đến giờ cấm túc ban đêm, Đường Kiến Vi không dám đi ra ngoài đường lớn, chỉ có thể đi dọc theo mấy con hẻm nhỏ.
Mắt cá chân đau quá, không biết là bị thương từ lúc nào.
Đường Kiến Vi khập khễnh bước đi, càng đói bụng hơn.
Vào lúc này, chợ đã đóng cửa nên không thể mua được đồ gì ăn.
Kẹo mạch nha tỷ tỷ yêu thích cũng không có cách nào mang về.
Nhưng tỷ tỷ cùng Tử Đàn còn đang đợi nàng đây, há có thể để mọi người đói bụng.
Nhất định phải kiếm đồ ăn đem về.
Đường Kiến Vi đi tới con hẻm ở đầu đường, hướng về trong phường nhìn lại, từ đáy có thể nhìn thấy cửa sau của các hộ trong phường.
Phía sau cửa còn có ánh lửa lung linh, Đường Kiến Vi đi vào, càn quét sạch sành sanh các cống phẩm người dân cúng tế cho thổ địa.
Trước khi đi, nàng không quên bày tỏ lòng thành đối với thổ địa:
"Hôm nay tiểu nữ gặp nạn, vạn bất đắc dĩ mới dám mạo phạm đến chư vị Địa tiên lão gia, mong rằng Địa tiên lão gia không cảm thấy phiền lòng. Nếu sau này tiểu nữ phú quý thì nhất định sẽ dâng bánh ngọt tới chư lão gia trước tiên, quyết không nuốt lời."