Chương 3: Sự lựa chọn của ngươi sẽ ảnh hưởng đến cả đời tỷ tỷ ngươi.
Khi Tổ mẫu Dương thị cùng cả nhà Nhị thúc mang theo gia nô tới thì a mẫu đã được nữ tỳ hợp sức ôm xuống đặt ở trên giường.
Dương thị nằm ở trên người a mẫu nàng mà khóc rống lên, chỉ nghe thấy tiếng khóc sắc bén nhưng không nhìn thấy được gương mặt đang vùi giữa hai tay.
"Mậu Trinh -- sao ngươi lại nghĩ quẩn mà đi theo Tử Ngưỡng như vậy! Ngươi không nên a, ngươi nói A Thận phải làm sao bây giờ? Đường gia chúng ta phải làm sao bây giờ!"
Tử Ngưỡng là tên tự của a phụ Đường Kiến Vi.
Trong ấn tượng của Đường Kiến Vi thì a bà chưa bao giờ cùng a mẫu thân thiết như vậy, cũng chưa từng gọi tên tự của a phụ, thậm chí chưa lần nào gọi qua tiểu tự "A Thận" của nàng.
Dương thị vẫn đang khóc, còn Nhị thúc thì đứng ở một bên, than thở một hồi lâu rồi quay đầu hỏi Đường Kiến Vi: "Đại tỷ của ngươi bị làm sao vậy?"
Đường Kiến Vi mặt lạnh như tượng băng: "Vừa nãy nàng nhìn thấy tử trạng của a mẫu liền hôn mê bất tỉnh, bây giờ nàng đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh."
Nhị thúc gật gật đầu rồi lại thở ngắn than dài:
"Đầu năm khi ta đi theo Đại ca đã nói với hắn rằng mệnh cách của hắn có một tử kiếp ở năm nay, dặn hắn vạn sự cẩn thận. Ngày đó hắn còn không tin, ai, nhìn bây giờ tai bay vạ gió tai họa kéo đến, không biết là hắn đã đắc tội ở phương nào. A Thận, ngươi mau mau đi chùa miếu cúng bái rồi mời đạo sĩ về làm phép trừ đi xúi quẩy."
Đường Kiến Vi không thèm phản ứng hắn mà tiếp tục nhìn vị tổ mẫu đang khóc lóc ngày càng khoa trương.
Dương thị khóc lóc mệt mỏi, cho người khác lui hết ra ngoài, chỉ còn lại nàng, Nhị thúc cùng Đường Kiến Vi ở trong phòng.
"A Thận, đến."
Dương thị ngồi quỳ chân tại bàn trà để Đường Kiến Vi châm trà cho nàng.
Đường Kiến Vi quỳ phía đối diện, hoàn toàn không có tâm tư pha trà, chỉ tùy ý pha chế qua loa một phen rồi rót trà.
Nhị thúc ngửa đầu uống một hơi sạch sành sanh sau đó để Đường Kiến Vi tiếp tục rót thêm một chén nữa.
Dương thị không uống mà chỉ lau đôi mắt đỏ ửng một cái, sau đó mở miệng nói:
"Chuyện của Đại tỷ ngươi ta đã nghe nói qua, chuyện này cũng không thể trách nàng được. Thẩm gia Đại nương tử mới thành thân được một năm liền chạy đến Tây Bắc tiền tuyến, để cho nàng phòng không gối chiếc, là thân nữ tử sẽ đều cảm thấy tịch mịch. Tìm người để giải sầu không phải là lỗi của nàng. Muốn trách thì phải trách Thẩm Ước, không có đem Đại tỷ của ngươi để ở trong lòng, đại.."
Đường Kiến Vi ngắt lời nàng: "Tỷ tỷ ta không làm gì có lỗi với Thẩm Ước."
Dương thị nhấp một ngụm trà, ha ha cười: "Hai tỷ muội các ngươi từ nhỏ tình cảm rất tốt, ngươi vẫn luôn hướng về phía Đại tỷ ngươi mà nói chuyện."
Đường Kiến Vi nhìn chén trà trước mắt: "A bà còn có gì muốn nói không? Trong nhà còn nhiều chuyện cần phải xử lý, A Thận sợ không thể bồi a bà tán gẫu quá lâu."
Dương thị nói: "Ngươi là tiểu hài nhi chưa xuất giá, không cần quan tâm quá nhiều, tất cả cứ giao cho Nhị thúc làm là được rồi."
Dương thị vừa nói vừa liếc nhìn nhi tử đang đứng bên cạnh.
Nhị thúc nói: "Ngày mai, a phụ và a mẫu cùng phát tang luôn đi! Nhị thúc đảm bảo sẽ làm hậu sự thật thỏa đáng, chắc chắn để phụ mẫu ngươi ra đi mặt mày rạng rỡ! Chậm trễ lỡ việc chỉ sợ phụ mẫu ngươi thi thể bốc mùi, tốt hơn là sớm xử lý xong việc!"
Nhị thúc thanh âm rất lớn, trong đó còn có thể nghe ra một ít ý cười.
Trong căn phòng vẫn còn thi thể của a mẫu, thanh âm của hắn nghe thật đột ngột.
Nói đến đây, Đường Kiến Vi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hai người ở đối diện.
Tổ mẫu Dương thị là vợ kế của tổ phụ.
Sau khi tổ mẫu của Đường Kiến Vi qua đời, Dương thị bước vào Đường gia và trở thành chủ mẫu, không lâu sau thì sinh ra Nhị thúc.
Nhị thúc sinh ra Đường Nhị Nương và Đường Tứ Lang, một đại gia đình chưa phân gia, vẫn còn đang ở dưới cùng một mái nhà.
Dương thị cùng Nhị thúc bọn họ tuy ở cùng một nhà nhưng không hòa hợp cùng nguyên đích của Đường gia.
Đường Kiến Vi từ nhỏ đã không thích vị tổ mẫu luôn bất công này, tuy ngoài mặt lễ phép nhưng nàng và Đại tỷ chưa bao giờ thân cận cùng với Dương thị và Nhị thúc.
Làm tôn nữ nguyên đích của Đường gia, nàng vẫn luôn biểu hiện rất tốt.
Thậm chí nàng vẫn luôn nỗ lực mà xem Dương thị như thân tổ mẫu của mình.
Nhưng sợ rằng ở trong lòng của Dương thị thì xưa nay chưa từng coi nguyên đích trong nhà là người thân.
"A bà, Nhị thúc." Đường Kiến Vi nói,
"Cái chết của a phụ a mẫu ta còn chưa rõ nguyên nhân, chẳng nhẽ hai vị không cảm thấy kỳ quái hay sao? A phụ ta chết như thế nào, a mẫu ta vì sao mà treo cổ tự sát, chờ A Thận báo quan khám nghiệm tử thi điều tra rõ chân tướng rồi sau đó an táng hai người cũng không muộn.."
Đường Kiến Vi mới nói được nửa câu thì Nhị thúc đột nhiên ném ra một tờ giấy, trở tay vỗ vào trước mặt nàng "Bang" một tiếng cực vang.
Nhị thúc người dài cánh tay dài, là một kẻ vũ phu, hắn sẵng giọng quát Đường Kiến Vi:
"Có cái gì kỳ quái? A phụ ngươi tham ô quân tư hại chết bao nhiêu tướng sĩ ở Tuy Xuyên tiền tuyến, ngay Thẩm gia Đại nương tử kia cũng là do hắn hại chết! Chuyện này ngươi không biết, Nhị thúc sẽ nói cho ngươi biết! Hắn ở trong ngục sợ tội nên mới tự sát, và cũng là để lại cho Đường gia một con đường, ngươi đã không biết ơn mà ngược lại còn thấy kỳ quái? Đường gia đời đời làm quan, danh tiếng tốt bao đời nay chỉ vì lòng tham nhất thời của hắn mà bị hủy hoại trong một ngày! Hắn chết như vậy hãy còn nhẹ nhàng, vụ án trở thành án treo, đáng thương thay cho những người vong thân vong hồn ở Tây Bắc! Mà a mẫu của ngươi cũng để lại di thư nói rằng xin được cùng hắn lấy chết tạ tội, từng câu từng chữ đều viết rõ ràng. A Thận, ngươi cùng Nhị thúc nói cho rõ, rốt cuộc thì kỳ quái ở chỗ nào?"
Nhị thúc càng nói càng lớn tiếng, đến mấy chữ cuối cùng thì giống như dùng ngữ khí thẩm vấn phạm nhân mà gào rít lên.
Hắn cho rằng Đường Kiến Vi mới mười bảy tuổi, lại vừa mất đi song thân phụ mẫu, chắc chắn sẽ không chịu nổi lời đe dọa của hắn.
Nhị thúc một hơi tuôn một tràng dài, mỗi câu đều mang khí thế bức người.
Nhưng Đường Kiến Vi không nhát gan như dự đoán, lại còn nhìn thẳng vào mắt của hắn, ánh mắt không chút thoái nhượng mà trái lại ngày càng thêm sắc bén.
Đường Kiến Vi nói: "Chỗ nào kỳ quái không phải để ta nói là được, cũng không phải để Nhị thúc vài câu có thể nói rõ. Nhị thúc vừa rồi nói chắc như đinh đóng cột, giống như đã biết rõ đầu đuôi chi tiết vụ án tham ô quân tư này. Vừa hay sáng mai ta muốn sai người đến báo cho Đại Lý tự Khanh, hi vọng hắn có thể cùng với Nhị thúc hảo hảo nói chuyện một phen. Như vậy vụ án nhờ có sự giúp đỡ Nhị thúc thì chẳng mấy chốc sẽ được phá, không còn là án treo nữa."
Nhị thúc sững sờ.
Hắn đã sớm nghe nói Đường Tam Nương được xưng cái gì mà "Bác Lăng song vi", là nhân vật nổi danh ở kinh thành, mọi người đều khen nàng nhanh mồm nhanh miệng thông minh bất phàm.
Hắn rất ít khi giao thiệp với nguyên đích trong nhà và vẫn luôn khịt mũi coi thường khi nghe những lời đồn đại kia.
Không nghĩ là ngay trong lần đầu giao chiến đã bị con nhãi ranh này cắn một ngụm, chiếm thế thượng phong.
Nhị thúc không nói một lời nào nữ thì lại đến lượt Dương thị ca thán:
"A Thận a, ngươi mau chóng sửa cái thói hấp tấp bộp chộp, coi thường bề trên ấy đi. Chúng ta có thể nhịn ngươi nhưng sau khi ngươi xuất giá, người khác chưa chắc sẽ nhịn được ngươi. Đến lúc đó người chịu thiệt thòi vẫn chính là ngươi."
Đường Kiến Vi nghe ra là nàng đang muốn xoay chuyển đề tài câu chuyện, quả nhiên, Dương thị tiếp tục nói:
"Vụ án còn chưa điều tra rõ thì a phụ ngươi đã tự vẫn ở trong ngục, vậy nên đây liền trở thành án treo. Nói cho cùng thì a phụ ngươi cũng đã cân nhắc rất nhiều, hắn không muốn liên lụy tới Đường gia, không muốn liên lụy ngươi bị đày vào Dịch đình nên mới quyết ý chịu chết a. Trong ngày thường mọi người đều khen ngươi thông tuệ nhưng tại sao đến thời khắc mấu chốt ngươi lại hồ đồ thế này? Còn muốn đi báo quan? Như vậy không phải là làm cho một phen dụng tâm lương khổ của a phụ ngươi tất cả đều uổng phí hay sao?"
Dương thị nói những lời kia là muốn cho Đường Kiến Vi rơi vào trầm tư.
Dương thị nói cũng không sai.
Đại Thương luật pháp viết rõ ràng rằng nữ quyến của tội thần tất cả đều bị phạt vào Dịch đình.
Nếu vụ án không được xem là án treo, a phụ thật sự bị định tội thì đích nữ Đường Kiến Vi chắc chắn sẽ bị sung vào trong cung làm nô tỳ cực khổ cả một đời.
Lời nói của Dương thị cũng có lý nhưng Đường Kiến Vi lại nghĩ đến một điểm mấu chốt khác.
Nếu như nàng bị phạt vào Dịch đình thì Dương thị một nhà cũng đâu có thoát?
Nhị thúc nữ nhi Đường Nhị Nương e rằng cũng có chung một kết cục với nàng đi.
Những nam đinh của Đường gia cũng khó thoát khỏi vận mệnh phải lưu vong.
A phụ của nàng mang danh "Sợ tội tự sát", vụ án trở thành án treo, đối với gia tộc mà nói thì đây đúng là kết quả tốt nhất. Trong đó đương nhiên hưởng lợi nhiều nhất là Dương thị một nhà này.
Dương thị cùng Nhị thúc trao đổi ánh mắt, Nhị thúc sau đó đi ra ngoài, đem cửa phòng khép lại.
Dương thị nắm chặt lấy tay của Đường Kiến Vi, vừa xoa xoa tay nàng vừa nói:
"A Thận, phụ mẫu ngươi đều đã mất, mà ngươi cũng đã mười bảy rồi, sau khi giữ đạo hiếu ba năm thì tuổi tròn đôi mươi, đến lúc đó chỉ sợ không có gia đình khá giả nào sẽ nguyện ý cưới một thiếu phụ hai mươi tuổi lỡ thì."
Đúng như những gì Đường Kiến Vi nghĩ, Dương thị thực sự muốn đem nàng gả đi:
"Bất luận là nam nhân hay nữ nhân thì hôn nhân là chuyện đại sự. A bà không muốn ngươi chậm trễ cả đời, để đến lúc già ngươi sống trong bất hạnh thì ngươi lại oán hận a bà không tính toán sắp xếp cho ngươi?"
Dương thị cũng mặc kệ Đường Kiến Vi sắc mặt có bao nhiêu khó coi, nói tiếp:
"Ngươi biết Tĩnh Châu Bàng thị chứ?"
"Bàng thị? Là thân thích của a bà ở phương xa kia?"
Dương thị cũng không hề giấu diếm, thản nhiên thừa nhận:
"Ta có một biểu chất nhi cháu trai bên ngoại, họ Bàng tên Phiếm, hôm nay tuổi hai mươi hai vẫn chưa cưới vợ. Ta đã từng thấy qua hài tử kia, hắn lớn lên lịch thiệp tuấn tú, tuổi còn trẻ mà đã là Tĩnh Châu Lưu huyện Huyện Úy. Tuy không phải là chức quan to tát gì nhưng ở Lưu huyện ai ai cũng phải cấp hắn mặt mũi. Hắn cùng ngươi a, mười phần xứng đôi."
Đường Kiến Vi "Nga" một tiếng: "A bà nói làm ta cũng chợt nhớ ra Bàng Phiếm, ta đối với hắn có chút ấn tượng."
Hắn không phải là tên vô học ngu ngốc ngay cả tên của chính mình cũng viết sai sao?
Bây giờ lại còn làm đến Lưu huyện Huyện Úy, không biết là cha hắn đã phải bỏ ra bao nhiêu bạc để lót đường.
Dương thị nói: "Trước tiên, ngươi có thể đến sống cùng Bàng phủ ở Tĩnh Châu, chờ đến hết hiếu kỳ thì thành thân, cứ như vậy thuận lợi mà làm."
Đường Kiến Vi lại nói: "Ta cùng với Trưởng nữ của Ngô gia đã có hôn ước."
"Ta đã biết chuyện của ngươi và trưởng nữ Ngô gia. Nhưng mà đây cũng chỉ là một ước định bằng lời, Ngô gia vẫn còn chưa hạ sính đến không phải sao? Hơn nữa.."
Dương thị nói đến đây, mang theo một tia cười lạnh không thèm giấu diếm:
"Bây giờ a phụ ngươi gây ra chuyện như vậy, Ngô gia kia nói không chừng sớm đã bị dọa chạy mất rồi. Với gia thế của Ngô gia làm sao có thể nguyện ý đi kết hôn với nữ nhi của tội thần đây?"
Đường Kiến Vi đón lấy ánh mắt của Dương thị, bực tức nói:
"A phụ ta một đời thanh liêm chính trực, chắc chắn không làm những việc tham quan ăn hối lộ trái pháp luật kia! A bà, ngươi từng câu từng chữ đều là bôi nhọ thanh danh của a phụ ta, bôi nhọ Đường gia, chỉ sợ là ở dưới cửu tuyền a ông nghe được cũng cảm thấy không dễ chịu đi."
Đường Kiến Vi vẫn luôn tự nhắc nhở mình phải thật cẩn thận, bình tĩnh.
Tình huống bây giờ thực sự khó bề phân biệt, Đường Kiến Vi không biết con đường phía trước sẽ ra sao, tốt nhất không nên bất hòa trở mặt với Dương thị thì hơn.
Nhưng Dương thị luôn miệng nói tới chuyện của a phụ như thể quan gia đã định tội a phụ nàng tham ô quân tư!
Mặc dù a phụ đã chết nhưng nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào vấy bẩn sự trong sạch của a phụ!
Dương thị cũng không cùng nàng tranh luận nữa mà tiếp tục nở nụ cười nói:
"A Thận ngươi a, uổng cho ngươi có một túi da đẹp đẽ cùng miệng lưỡi trơn tru, suy nghĩ của ngươi vẫn còn quá đơn giản. Ta là a bà của ngươi, chẳng lẽ lại muốn hại ngươi hay sao? Cho dù a phụ ngươi có bị oan uổng hay không thì bây giờ bốn chữ 'Sợ tội tự sát' là do quan qua nói ra, như vậy là trong triều đã đưa ra định luận. Tai họa này không biết sẽ còn có thể phát sinh thành thế nào, nhưng ngươi là đích nữ của hắn thì chắc chắn không tránh khỏi liên lụy. Ngươi ở lại Bác Lăng chính là tự đẩy bản thân mình vào hiểm cảnh. Chi bằng đi đến Tĩnh Châu để tránh nơi đầu sóng ngọn gió"
Chỉ cần là nàng đi khỏi đây thì chẳng phải tất cả Đường gia bao gồm tước vị của a ông đều sẽ thuộc về Nhị thúc hay sao.
Điều mà Dương thị muốn không phải là những thứ này sao?
Đường Kiến Vi cười lạnh nói: "Phụ mẫu ta hài cốt còn chưa lạnh mà a bà đã nóng lòng như vậy rồi?"
Thấy Đường Kiến Vi vẫn như cũ không hề bị lay động, lại còn châm chọc lại, Dương thị rốt cuộc cũng trầm mặt xuống:
"A Thận, nếu như ngươi không vì bản thân mình mà cân nhắc thì cũng nên vì Đại tỷ của ngươi mà cân nhắc đi. Đại tỷ ngươi bị Thẩm gia hưu, người bị thê tử ruồng bỏ như nàng sau này còn biết đi đâu về đâu đây? Đưa nàng lên chùa chiền trên núi để nàng tu hành khổ hạnh cả một đời? Hay là đưa nàng đến điền trang ở nông thôn để trông giữ? Ngươi muốn Đại tỷ của ngươi phải bước đi trên con đường nào? Chỉ sợ là cho dù chọn cái nào thì nàng cũng không chịu đựng được."
Tay Đường Kiến Vì siết chặt lấy góc váy, đốt ngón tay cơ hồ đã tái xanh.
"Đường gia chúng ta không phải không thể nuôi nổi nàng. Không cần nàng đi làm ni cô cũng không cần đi đến điền trang, ở trong phủ có người hầu hạ nàng cả đời cũng không thành vấn đề. Chỉ là còn phải xem ngươi có chịu nghe lời hay không. A Thận, sự lựa chọn của ngươi có thể ảnh hưởng đến cả đời tỷ tỷ ngươi, ngươi tự suy nghĩ cho kỹ."