Tay Đào Linh co lại dò xét rồi nắm thật chặt vật đó, tiếp theo thử di chuyển lên xuống, vừa nhúc nhích, cơ thể Min Huyn đè trên người cô liền run rẩy kịch liệt, Đào Linh cũng run theo động tác của tay mình, rèm cửa che chắn cho họ cũng lay động theo làm phát ra âm thanh khe khẽ.
Nhiệt độ truyền đến càng lúc càng nóng như thể thiếu đốt cả bàn tay, tay cô cử động lên xuống, nhịp nhàng ma sát, bàn tay mềm mại không xương nắm lấy nơi mềm mại nhất của thiếu niên vuốt ve và chà sát, một lúc sau Đào Linh từ trong miệng Min Huyn cất tiếng lí nhí như muỗi kêu:
“Cậu...sao lâu...”
Muốn hỏi cũng chẳng dễ dàng, tưởng chừng như sắp khóc đến nơi vì mỏi, tay tăng tốc, song bất kể nhanh đến đâu thì vẫn chưa chạm tới điểm cuối.
“Ngoan, sắp rồi... sắp rồi... nếu cậu nhanh hơn chút nữa... thì...”
Nói xong thì ôm lấy Đào Linh đè xuống đệm, cả cơ thể cậu dán chặt lên cơ thể cô nhưng vì khích thích quá mạnh nên vẫn chưa chạm được đến giới hạn của cậu, hai người hôn nhau không biết trời đất, môi lưỡi dây dưa với nhau, lưỡi trên đè lưỡi dưới, lưỡi dưới lại đảo ngược đè lưỡi trên, cơ thể nam nữ sinh tươi mới căng tràn sức sống, dường như ai cũng bị cuốn vào sự đê mê ấy.
Phía dưới tay Đào Linh vẫn nhẹ nhàng ma sát lên xuống, hai chân cô dang ra hai bên để đỡ lấy cơ thể của cậu, tay Min Huyn vẫn bóp lấy ngực, xoa nắm đến rất nhiều hình dạng, hai người đang đê mê sung sướиɠ thì một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun vào tay, kèm theo một tiếng gầm nhẹ sung sướиɠ vang lên, biết là Min Huyn đã bắn Đào Linh vội vàng đẩy cậu ra giọng lắp bắp.
“Xong rồi đấy, cậu về phòng đi”.
Nhưng thịt đã đến miệng thì làm sao mà trở về được, vì thế cậu liền nhích tới ôm cả người để cô ngồi lên người cậu khẽ thì thầm.
“Tôi ôm cậu một lát được không?”.
“Không được” Lời vừa cất bị chặn lại, cô vùng vằng xoay người rời khỏi tay cậu đáp.
“Tôi giúp cậu rồi, giờ cậu không được lấn tới”.
Nhưng vừa nói xong thì một tiếng “tách”, âm thanh bật điện vang lên kèm theo đó là những bước chân từ cầu thang đi tới, tiếng nói lanh lảnh của hai cô gái bước xuống.
“Sao vậy, sao cậu không sang”.
Là giọng nói của Nayong vang vọng, tiếp theo là giọng của Yona.
“Ừm…tớ không có đủ dũng khí”.
Giọng nói thì thầm của hai cô gái giữa đêm khuya vắng thảo luận về chuyện khi nãy, không ngờ lại bị Min Huyn và Đào Linh nghe thấy, nội dung đại khái đoán được ra là, bạn trải Nayong bỏ thuốc vào ly nước của Min Huyn, với mong muốn là ghép đôi cho hai người kia.
Lúc này Đào Linh vẫn còn bị Min Huyn ôm lấy, hai người im lặng không nói với nhau câu nào, bởi vì phòng của Đào Linh chọn là gần với nhà bếp, nếu bây giờ cậu bước ra sẽ bị hai người kia trông thấy vì thế cả hai đều hướng đôi mắt nhìn nhau trong đêm, đôi môi Đào Linh khẽ thì thầm.
“Thảo nào…”.
“Ừm…”.
Hai người vẫn không dám phát ra tiếng động, bên ngoài tiếng hai cô gái trò chuyện văng vẳng, lúc này Min Huyn nhìn sâu vào Đào Linh, trái tim bất giác đập lên từng hồi, nhớ lại những sự việc đã xảy ra gần đây, không ngờ chỉ vì sự cố đó mà làm hai người xích lại gần nhau hơn.
Một tay cậu ôm lấy eo cô, một tay từ từ đưa lên vuốt ve mái tóc dài mượt, không thể phủ nhật rằng cậu đã động lòng với cô gái này, luôn luôn muốn được ôm và hôn cô, vì thế liền dán môi mình lên nhưng lại bị Đào Linh nghoảnh bặt né tránh, chiếc hôn này liền rơi trên má.
“Cũng đã hôn rồi, sao lại tránh”.
Tiếng thì thầm vang lên dán sát vài tai cô, hơi ấm từ miệng phả vào tai là Đào Linh ngứa ngáy, cô khe khẽ mấp môi.
“Là tôi chưa thích nghi được”.
Hai âm thanh thì thầm trong màn đêm, bởi vì không dám nói lớn sợ bị người ngoài nghe được.
“…có muốn cùng tôi làm chuyện vợ chồng không?”.
Giọng Min Huyn nhẹ nhàng như gió thoảng, trong màn đêm ánh mắt như một con báo săn mồi nhìn Đào Linh không chớp mắt tiếp lời.
“Không tò mò việc cùng làʍ t̠ìиɦ với đàn ông như thế nào sao, cậu đã lớn chả lẽ lại không có du͙© vọиɠ?”.
Đào Linh vẫn bất động như vậy, sức nặng cơ thể cô đều đè lên hai đùi của Min Huyn, hai tay để xuống thả lỏng xuống bối rối, đúng là có những lúc rất tò mò về việc này nhưng sự xấu hổ làm cô không dám thể hiện.
“Tôi…không…biết, cậu đừng hỏi nữa”.
Khuôn mặt đỏ hồng hào, đôi môi mím chặt nhưng trong đêm tối vẫn nhìn được rõ ánh mắt cậu nhìn cô chăm chú.
“Tôi sẽ không ép buộc, đợi đến khi cậu đồng ý”.
Tiếng thì thầm lại vang lên, giọng nam tính vẫn còn văng vẳng bên tai, định trả lời từ chối luôn thì một giọng nói bên ngoài vang lên.
“Đào Linh, chưa ngủ à…sao có tiếng nói chuyện vậy”.
Tiếng nói cất lên làm cả hai người giật mình, Đào Linh bất giác đem tay mình áp lên môi cậu nhằm ngăn chặn lời nói, cô hốt hoảng nói vọng ra.
“Tớ…tớ đang nói chuyện điện thoại với bạn”.
Nghe được lời xác nhận, Yona từ ngoài nói vọng vào.
“Cậu đi ngủ sớm đi, mai còn phải đi chơi”.
-------------------
P/s : Đọc đến đây cho t/g xin 1 comment.