Lời vừa dứt thì tiếng tắt diện vang lên, cùng là lúc Min Huyn đưa lưỡi ra liếʍ nhẹ vào lòng bàn tay khiến cả người Đào Linh chạy một dòng điện từ sống lưng đến chân.
“Cậu về phòng đi, không được ngủ lại đây”.
Thành công trêu nghẹo người trong lòng bối rối, Min Huyn vui vẻ đặt Đào Linh xuống nệm rồi đứng dậy, rất tự tin với suy nghĩ chẳng bao lâu Đào Linh sẽ rơi vào vòng tay của cậu, lúc đó muốn làm gì mà chả được, bây giờ ép buộc sợ sau nãy cô sẽ sợ hãi trốn tránh.
“Cậu ngủ ngon, tôi về phòng đây”.
Nhìn bóng lưng rời đi, Đào Linh thở ra một hơi, lại nhớ những chuyện hoang đường lúc tối có chút bị khích động, không ngờ lại nắm cái ấy của cậu, giúp cậu tự sướиɠ, còn cho cậu hôn và bóp ngực, liền tát vào mặt mình một cái để giúp cô thanh tỉnh hơn, sau đó lê người đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy hai chân nhũn xuống giống như sức lực bị vắt kiệt, vừa bò lại va li lấy hành lý, từ trong đồng đồ tìm cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ thay, đúng là phía dưới chảy nước rất nhiều, ướt hết cả quần, hơn nữa lỗ âʍ đa͙σ còn giản nở giống như muốn lấp đầy.
“Mình đúng là bị điên mà”.
Bầu trời đêm với những ánh sáng lấp lánh tỏa sáng nhè nhẹ, từng cơn gió thổi mát vào ngôi nhà, đập vào những cánh cửa tạo nên âm thanh rít nhè, tiếng thở đều đều dần vang trong đêm.
Sáng hôm sau đón chào ngày mới là một cơn mưa rả rích, những giọt nước thi nhau đổ ào ào xuống phía dưới, dày đặc đến khiến đất trời chìm trong màn mưa, nhìn đâu cũng là mưa và khoảng trắng xóa, đứng bên ngoài hiên mấy người thở dài lên tiếng.
“Mưa như này thì đi đâu chơi được”.
Nghe tiếng thở dài của Nayong, Yona nhìn cô bạn thân khẽ mỉm cười đáp.
“Chúng ta đến đây chủ yếu nghỉ dưỡng mà”.
Ba người đứng ngoài hiên nhìn bầu trời mưa như trút nước, phía trong Min Huyn và Đào Linh đứng trong nhà bếp, hai người không ai nói với nhau câu nào, có lẽ vì sự việc tối qua nên có chút ngượng ngùng, đang định chào buổi sáng thì đột nhiên giọng nam xem vào.
“Min Huyn, tối qua ngủ thế nào”.
Như một cơn lốc chạy vào khoác vai cậu, Min Huyn khéo léo tránh đi vẻ mặt ghét bỏ đáp.
“Tối qua cậu cho tôi uống gì đấy”.
Bạn trai Nayong cợt nhả đứng dựa lưng bên thành bàn đáp.
“Chỉ là ít thuốc tăng hưng phấn thôi mà”.
Thấy thái độ cợt nhả như vậy, đầu Min Huyn nóng lên, cậu nắm chặt tay lao về phía bạn trai Nayong đấm một cú giáng trời.
“Muốn tính kế với tôi hả, coi chừng đấy”.
Cú đấm này đấm thẳng vào má trái, làm cậu ta nghiêng người lảo đảo, lúc này hai cô gái từ ngoài phòng khách chạy vào hét lớn.
“Min Huyn, cậu bình tĩnh lại đi…chỉ là đùa thôi mà”.
Nayong đỡ lấy bạn trai cô ta, dùng ánh mắt liếc nhìn về phía Yona ra hiệu, còn Đào Linh đứng lui về một góc nhìn tình hình.
“Min Huyn, đừng nóng giận…”.
Yona lên tiếng trấn an tình hình, cô chạy đến bên Min Huyn nắm tay cậu khóc lóc, từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh xắn, lúc này cậu vẫn chưa hết giận, định đi tới đánh thêm cái nữa thì bị Nayong đứng trước chặn lại hét lớn.
“Không phải là muốn tốt cho cậu sao…cậu xem, Yona đã yêu thầm cậu từ lâu, các cậu giờ chỉ cần thêm một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa là thành đôi”.
Tiếng nói văng vẳng trong buổi sáng trời đầy mưa, bên trong căn phòng là không khí u ám bao quanh, tiếng nói liên tiếp vang vọng lên.
“Chuyến đi này đều là vì cậu và Yona, rồi cậu tự nhiên lại lôi thêm cô ta vào, cậu có biết là trong lòng cậu ấy có bao nhiêu khổ sở không hả”.
Yona là một cô gái với tính cách nhẹ nhàng, khi nghe bạn thân mình nói vậy liền òa khóc nức nở, cô đã thích thầm Min Huyn rất lâu rồi, bây giờ nghe người ta nói những lời ở tận sâu đáy lòng thì cảm giác khổ sở không nói nên lời, chỉ mới quen nhau được mấy hôm mà Min Huyn lại dẫn theo một cô gái khác đến trong lòng có biết bao khó chịu..
“Các cậu đã quen nhau từ nhỏ, sao cậu không hướng ánh mắt của mình về phía Yona?”.
Giọng nói từ từ cất lên làm Min Huyn khững người lại, cậu nhớ mỗi lần Yona gặp cậu đều đề cập đến việc tại sao không đi tìm bạn gái, rồi thì hay gán ghép cậu với cô gái này, cô gái khác nhưng có lẽ đó là biểu hiện của cô gái thích một người, luôn luôn che dấu lòng mình và nói những lời không thật lòng.
“Tôi và Yona chỉ là bạn, các cậu đừng gán ghép vô ích”.
Âm thanh trầm lắng từ từ vang vọng khắp không gian, nghe xong ai nấy đều ngỡ ngàng, không khí căng thẳng vang lên, lúc này Min Huyn vẫn chưa hết giận, cậu đơn giản nghĩ bạn bè chơi thân với nhau mà âm thầm chơi xấu sau lưng, nếu như hôm ấy không gặp Đào Linh, mà gặp phải Nayong hoặc Yona làm những chuyện như vậy chắc cậu bị ám ảnh mất.
“Đào Linh, thu xếp hành lý, chúng ta trở về”.
-----------------------------