Tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt vì tiềng cười khanh khách của ba người kia phát ra, hai cô gái liếc nhìn nhau rồi không ai nói gì nữa, gần đêm thì tiệc tan mọi người dọn dẹp xong thì về phòng của mình, Nayong cùng bạn trai ở một phòng, cô cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Yona.
“Bạn trai tớ đã bỏ một thuốc vào nước, xác nhận Min Huyn đã uống, chúc các cậu có một đêm tuyệt vời”, kèm theo là icon xấu hổ.
Lúc này đã gần 12h đêm, đứng ở trong phòng Yona vẫn cứ bồn chồn không yên, theo kế hoạch là bỏ thuốc tăng hưng phấn tìиɧ ɖu͙© cho Min Huyn, rồi làm như vô tình Yona sẽ sang phòng cậu mượn ít đồ, lúc đó hai người đơn độc, củi khô dễ bốc cháy như thế mới nhanh chóng vượt qua được ranh giới bạn thân.
Màn đêm bao bọc lấy ngôi nhà, tiếng gió thổi nhè nhẹ thổi vào, Yona cảm giác lo sợ không giám quyết định, đi đi lại lại trong phòng mấy lần vẫn chưa thế hạ quyết tâm sang, cùng lúc thì Min Huyn mới tắm xong, sau khi tắm tự nhiên trong người cậu nóng bừng lên, cảm giác hưng phấn không nói lên lời, gậy thịt phía dưới cứng một cách đột ngột dù không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi tác động bên ngoài.
“Chuyện gì thế này?”
Tiếng gió thổi vào rờn rợn và mát lạnh, ban đêm Đào Linh không dám đi ra khỏi phòng, bởi vì cô ở dưới tầng nên đóng cửa xong là chui vào chăn đắp, xem lại những bức ảnh chụp lúc chiều, thời gian cứ thế trôi qua, mỗi người trong ngôi nhà này đều có những suy nghĩ riêng cho mình.
Bây giờ cả cơ thể Min Huyn nóng bừng, nằm trên giường lăn qua lăn lại nhưng không ngủ được, dù làm bằng mọi cách nhưng vẫn không thể làm cho gậy thịt bên dưới dịu đi mà nó còn cứng hơn nữa, trí não hưng phấn đến không ngờ, liền vội vàng lật người dậy nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Biệt thự thiết kế theo kiểu hình xoắn ốc, nhìn phía ngoài khá đẹp nhưng bên trong thì nhiều gõ ngách và cũng khá xa lạ nên Đào Linh không dám ra ngoài, đang chuẩn bị tắt điện thoại thì một tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc...cốc”,
Tiếng gõ cửa rất nhẹ và thoang thảng, cô nhỏm người dậy ghé đến bên cánh cửa hỏi nhỏ.
“Ai vậy?”.
Bên ngoài một giọng nam phát ra tiếng trầm khàn.
“Là tôi...”.
Nhận biết được giọng nói này, Đào Linh bất ngờ không vui hỏi lại.
“Tối rồi cậu đến đây làm gì”.
Không trả lời câu hỏi của cô, đứng bên ngoài Min Huyn vẫn kiên nhẫn tiếp tục.
“Mở cửa ra đi, bên ngoài lạnh quá”.
Tiếng nói vừa dứt thì cánh cửa mở ra, Đào Linh ló đầu ra ngoài khẽ thì thầm.
“Lạnh sao không về phòng đi”.
Chưa để cô nói hết cầu Min Huyn liền chen người vô, trực tiếp bước chân vào phòng, vì căn phòng nhỏ thêm cả cậu nữa nên khá chật, hầu như hai người đều dính sát vào nhau, hơi thở càng ngày càng đậm, mùi hocmon nam tính xông thẳng vào mũi Đào Linh, phía trên giọng trầm khàn vang lên.
“Cơ thể tôi đau nhức”.
Giọng nói phả hơi vào làm hai tai Đào Linh đỏ rực, lúc này cơ thể dường như dần dần áp sát về phía cô, Đào Linh vội vàng hỏi lại.
“Đau chổ nào?”.
“Chổ này...”.
Lời vừa dứt thì cậu nhanh nhẹn nắm lấy tay cô đặt lên gậy thịt đang cứng sừng sững, như bị bất ngờ Đào Linh vội vàng giật tay về nhưng làm sao mà thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt, ép cô nắm lấy nó, bây giờ trong đầu cô là cảm giác nóng hổi và gân guốc từ gậy thịt đem đến.
“Cậu...cậu...thả...ra”.
Nhưng bàn tay cứng chắc nắm chặt lấy tay ép buộc cô phải nắm lấy nó, phía trên tiếng nuốt nước bọt vang lên, giọng nam tính văng vẳng giữa đêm tối.
“Chổ này khó chịu quá, như muốn nổ tung ra vậy”.
Lại một tiếng nuốt nước bọt, Min Huyn trầm khàn dụ dỗ ép cả người cậu dán vào người Đào Linh tiếp tục cầu xin.
“Tôi sẽ không làm gì cậu, nhưng xin cậu làm nó bắn ra được không”.
Nam sinh giọng nhẹ nhàng dụ dỗ, hơn nữa kiểu Đào Linh thích ăn mềm chứ không thích ăn cứng, chỉ những câu nói nhẹ nhàng cộng thêm biểu cảm cầu xin vô hại khiến lòng cô mềm nhũn, dường như không còn suy nghĩ được gì.
Nắm tay đặt trên nơi nhạy cảm đó dần dần buông lỏng, dưới ánh nhìn của Min Huyn, cô nhắm mắt lại để mặc ngón tay mình chạm vào nó, tuy chỉ mới chạm nhẹ, nhưng thứ cô nắm lại giần giật liên hồi, Min Huyn sung sướиɠ dường như muốn vỡ òa, tay nhẹ nhàng luồn qua lớp áo mỏng đưa tay nắm lấy bầu ngực đẫy đà nhào bóp.
Miệng cậu cũng không rãnh rỗi áp vào miệng cô, hai đầu lưỡi chạm vào nhau trằn trọc cắn hút, Đào Linh cuốn theo những động tác dần dần đáp lại, cũng không phải cô gái vô cảm, cơ thể chạm nhẹ cũng đủ làm cô tê tái, đối với thiêu niên động tình trước mắt tâm trạng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Cả ba giác quan miệng, tay và nơi đó của cậu đều được ma sát nhiệt tình, lúc này tâm trí hai người đều lơ lửng trên không trung, cảm nhận những ma sát đê mê, kì diệu.
-----------------------------