Quả đúng là hôm trước chơi game thua nên đổi lại Min Huyn và Yongsuk phải đẫn theo con gái đi cùng, ai cùng hò hét là muốn được chiêm ngưỡng dung nhan của cô gái vì cậu mà không quản ngại nắng mưa.
Chẳng mấy chốc mà tới chủ nhật, cả hội thống nhất là đứng ngoài cổng trường rồi bắt taxi, hôm nay Đào Linh mặc một chiếc áo phông rộng giấu quần, đôi chân thon nổi bật giữa đêm, khi đi ra thì thấy bốn người con trai và hai người con gái đã đứng đợi, khi nhìn thấy cô ai nấy cũng giương đôi mắt lên cười giễu cợt.
Nhìn những người xa lạ không quen biết này, theo phản xạ tìm đến người quen, liền chào hỏi sau đó đứng xích lại gần Min Huyn, giống như những đám người xa lạ thì Min Huyn là người thân thiết và cậu cũng rất tự nhiên nắm lấy tay cô dẫn đi.
Bảy người đến một con đường lớn đợi xe, hai chiếc xe được gọi từ từ tiến đến, chở đến một nhà hàng nướng rất đông khách ra vào, ở Hàn Quốc thì món ăn được yêu thích nhất là đồ nướng, bảy người ngồi trong một quán ăn sang trọng, phía đối diện các cô bạn gái của mấy cậu trai hồ hởi hóng hớt.
“Ừm…sao cậu có thể tiếp cận được Min Huyn vậy, cậu biết không có bao nhiêu cô gái mong muốn được hầu hạ mà không được đấy”.
Kèm theo là giọng cười lanh lảnh vang lên, có lẽ đần đến mấy cũng biết đây chắc chắn là một câu cà khịa.
“Thật nể phục cậu…mỗi ngày đều chăm chỉ như vậy”.
Có lẽ đang nói đến việc cứ tuần ba bữa đến lấy quần áo về giặt, Đào Linh nghe xong liếc nhìn Min Huyn thấy cậu đang trò chuyện với đám bạn, liền liếc nhìn về phía hai cô bạn kia mạnh dạn nói.
“Cũng bình thường mà, tớ thích cậu ấy nên làm gì cũng cảm thấy vui”.
So với việc để mọi người hiểu lầm là cô thích Min Huyn còn tốt hơn để họ biết cô nợ tiền cậu, Đào Linh vui vẻ gắp miêng thịt nướng vào bát cậu rồi nói tiếp.
“Dù sao sau này tớ cũng không hối hận khi mạnh dạn theo đuổi người mà tớ thích”.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hai cô gái liếc nhìn nhau một lúc sau lên tiếng.
“Nhưng cũng không phải đến mức hạ mình như vậy chứ”.
“Muốn có được tình yêu thì chỉ có một người biết chấp nhận lùi một bước”.
Lời vừa nói ra làm hai cô gái kia im bặt mà Đào Linh cũng rất bất ngờ về lời mình vừa thốt, lời này làm cô nhớ đến Minh Phong, đã lâu rồi không nhắn tin cho cậu, nếu cô dám buông bỏ lòng tự trọng để nối liên lạc, liệu hai người còn có cơ hội không.
Mải suy nghĩ Đào Linh không biết rằng những lời nói làm Min Huyn đã nghe được, trong lòng chấn động, không hiểu là Đào Linh đang nói thật hay đùa nữa, ánh bắt bất giác liếc cô nhiều hơn một chút, tự nhiên cảm thấy rất dễ nhìn hơn mọi hôm.
Ánh điện chiếu rọi khắp không gian, ngoài kia tiếng xe chạy qua lại, tiếng người đi đường cười nói trò chuyện, âm thanh của những quán ăn nhộn nhịp, khi cả hội ăn xong thì đi KTV hát hò, Đào Linh còn mải mê suy nghĩ về lời khi nãy, không hiểu sao lời vừa cất làm cô suy nghĩ miên man.
Quán KTV nằm trên một con phố nhỏ, đó là những dãy nhà kinh doanh hát kara, những chiếc phòng lớn nhỏ đều có, bảy người chọn phòng khá lớn gần với cầu thang thoát hiểm, vừa vào thì âm nhạc vang lên rộn rang.
Bốn thiếu niên uống bia trò chuyện, còn mấy đứa con gái thì vui vẻ nhảy nhót hát hò, bầu không khí phòng hát ồn ào nhức óc, lúc thì vang lên tiếng hát trầm bổng, lúc thì vang lên tiếng gào thảm thiết, nhưng lạ là ai cũng thích cái không khí này, bốn người con trai uống đến gần hai mươi chai bia và chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Âm nhạc chói chang nhức óc, Đào Linh có uống một chút bia, đầu ong lên từng hồi, bây giờ trong đầu hiện lên hình ảnh của Minh Phong, lại nhớ lại lúc hai người thân thiết với nhau ở sân bay, sự hối hận muộn màng làm từng giọt nước mắt cô rơi xuống, vội vàng mở cửa đi ra ngoài cầu thang gần đó và trong một phút bốc đồng cô đã mở điện thoại lên, ấn vào giao diện zalo gửi một tin nhắn âm thanh đi.
“Huhu…tớ sai rồi….đáng lẽ tớ nên ở lại Việt Nam với cậu, cậu có biết là từ lúc sang đây, không giây phút nào là tớ không nhớ đến cậu…huhu…Minh Phong…tớ…tớ rất nhớ cậu”.
Tiếng khóc lóc đứt quãng vang lên, khuôn mặt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống, có lẽ tích tụ những sự việc xảy ra gần đây, làm cô cố chịu đựng cho đến hôm nay mới bùng phát.
“Tớ không nghĩ một mình lại khó khăn đến vậy, huhu…”
Cầu thang thoát hiểm cách biệt với âm thanh bên ngoài, cũng rất ít người qua lại, tiếng khóc bị âm thanh hát hò át đi, nhìn hai cô gái nhảy nhót trước mặt, Min Huyn thấy Đào Linh đi lâu mà chưa quay lại, trong lòng lo lắng liền đứng dậy ra ngoài, điều kì lạ là không biết từ bao giờ ánh mắt Min Huyn luôn rơi trên người, chú ý từng hành động của cô.
Khi cậu bước ra ngoài, nhìn dọc phía hành lang không có ai, liền đi sang trái thì đột nhiên nghe một âm thanh thút thít vang lên, mở cửa đi vào thì thấy cô gái mắt đỏ hoe đứng tựa bên tường khóc lóc.
“Có việc gì vậy, sao cậu lại khóc…”.
Thấy người Đào Linh vội vàng giơ tay lau nước mắt cười đáp.
“Không có việc gì, tôi nhớ nhà”.
------------------