Sau đó định nắm tay Min Huyn kéo ra thì một giọng nói vang lêи đỉиɦ đầu.
“Là lời nói khi nãy làm cậu tủi thân”.
Min Huyn cứ nghĩ rằng lời nói công kích của mấy cô bạn là nguyên nhân nhưng thực tế thì không phải, cô vội vàng lắc đầu định đi vào trong thì bất chợt bị Min Huyn kéo lại áp vào tường, giọng nói nóng hổi từ đỉnh đầu vang lên.
“Cậu khóc làm tim tôi ngứa ngáy…”.
Khi nhìn thấy cô gái mặt đỏ hồng, tủi thân khóc lóc trái tim Min Huyn dường như nhảy lên một nhịp, nhìn cô gái chỉ cao đến vai được mình ôm trọn trong vòng tay, dường như làm cậu thấy kích động hơn, đặt biệt là đôi môi đỏ hồng, mín chặt lại khiến tim ngứa ngáy không thôi, giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ Min Huyn từ từ cúi xuống đột ngột dán môi mình lên.
Sự việc đến quá nhanh khiến Đào Linh khá bất ngờ, đôi mắt mở lớn thì thấy làn mi dài của Min Huyn nhắm lại, dùng sức đẩy ra nhưng cơ thể không nhúc nhích được, làn môi nóng hổi dán lên, cậu dùng tay cố định để cô không thể cựa quậy, một lúc sau Đào Linh dùng hết sức đẩy ra hét lớn.
“Cậu làm cái gì thể hả, ai cho phép cậu hôn tôi”.
Đôi khi hành động bất ngờ cũng không thể hiểu được, như lúc này Min Huyn mới chợt nhận ra thì ra cậu quá đường đột, dường như bị mê hoặc vậy, vì để lấp liếʍ sự bối rồi liền trầm giọng chống chế.
“Không phải là tôi muốn làm gì, cậu đều phải đồng ý sao”.
Lời nói làm Đào Linh bất ngờ, cô tức giận đáp lại.
“Chuyện này là khác...sao tôi có thể đồng ý cho cậu làm thế với tôi được hả”.
Âm nhạc vang vọng khắp không gian, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa của kẻ qua người lại, Min Huyn rất bối rối ngay lúc này, chỉ vì phút bốc đồng mà làm cho cậu trở nên không kiểm soát được chính mình, nắm chặt cánh tay càng ép sát cô vào tường dụ dỗ.
“Hôn tôi, cậu có mất miếng thịt nào đâu mà phản ứng dữ vậy, hơn nữa chúng ta đều sướиɠ, không phải sao”.
“Ai bảo tôi sướиɠ....”.
Vừa dứt lời thì cơ thể thiếu niên cao lớn ép sát, sát đến mức hai bầu ngực căng lớn của cô ép chặt vào l*иg ngực cậu, phía dưới chân cậu dường như đang cố gắng lách vào hai chân cô, nhằm mục đích để ngồi hẳn lên đùi, bị đẩy vào thế bị động Đào Linh chỉ biết cách dùng hai tay chống đỡ vòm ngực của cậu vùng vẫy.
“Thả...thả...tôi ra...”.
Sau lần bị ôm trước kí túc xá Min Huyn đã nhiều lần mơ màng nghĩ đến hai bầu ngực căng tràn này, giờ được ép vào ngực mình, cảm giác đầu tiên là nóng hổi và mềm mại, dường như có luồng điện chạy dọc cơ thể làm cậu càng muốn ép chặt nó hơn thôi, đôi môi mấp máy giọng khàn khàng vang lên tiếng dụ hoặc.
“Cậu ngoan ngoãn chút đi, la lớn sẽ có người đến đó”.
Hơi nóng từ miệng phả vào tai làm Đào Linh ngứa ngáy, hai má đỏ ửng, không hiểu sao nghe những lời đó thì lại không vùng vẫy nữa, đáng lẽ ra thì trường hợp này cô phải la lớn để có người đến cứu mới đúng nhưng bây giờ lại sợ có người nhìn thấy.
“Cậu muốn làm gì?”.
Biết là đã thành công dọa người trong lòng, Min Huyn vui vẻ tiếp lời.
“Ngoãn để tôi hôn, chỉ hôn một cái được không?”.
Lời vừa nói ra thì Đào Linh lại vùng vẫy hơn nữa, nhưng vẫn không thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ, bất lực nhìn Min Huyn hổn hển đáp.
“Tôi không có ý gì với cậu hết, mau tránh ra”.
Nhưng con gái càng bướng bỉnh thì càng làm cho con trai càng thích thú, thấy sự cương quyết của Đào Linh, cậu liền siết chặt vòng tay lại ôm trọn cô với hai cánh tay dài, sau đó mạnh mẽ hôn xuống, nụ hôn bá đạo câu dẫn, dường như muốn nuốt lấy lưỡi của cô, hai đầu lưỡi vờn quanh nhau, lưỡi cô cong lại để đầy lưỡi cậu ra ngoài nhưng lại bị cậu cuốn lấy, mυ'ŧ đến mơ màng.
Cơ thể nam nữ thanh xuân dán lên nhau, bầu ngực lớn dán lên vòm ngực rộng làm đầu óc Min Huyn như muốn nổ tung, trong đầu bây giờ là xúc cảm đầu lưỡi, vòm ngực và cả phía dưới sức móng ma sát đến nóng hổi.
“Min Huyn cậu ở đâu vậy”.
Cánh cửa cầu thang mở ra tiếng Yongsuk vang vọng, đập vào mặt là hình ảnh Min Huyn đang ôm thiếu nữ trong lòng hôn cuồng nhiệt, đây là lần đầu tiên Yongsuk bắt gặp Min Huyn đối với con gái có hứng thú dào dạt đến vậy, khi cánh cửa mở toang cả hai giật mình, Đào Linh theo phản xạ ôm chặt lấy Min Huyn áp đầu vào ngực cậu xấu hổ không giám ló ra ngoài.
“Xin lỗi, tại...tại...các cậu đi lâu quá...nên...”.
YongSuk đỏ mặt nhìn hai người bối rối giải thích, sau đó liền vội vàng đóng cửa không quên lời nói.
“Sắp về rồi...”.
Buổi tối hôm nay lạ thường hơn, trong phòng KTV là đám bạn hò hét vui vẻ chuẩn bị ra về, từ khi ra khỏi cánh cửa hai người không ai nói nhau câu nào, Min Huyn vẫn duy trì dáng vẻ dửng dưng nhưng thực ra trong lòng cậu đang nổi sóng, còn Đào Linh thì ngượng ngập bối rối chẳng thốt lên lời.
--------------------------