Gửi tin nhắn xong cậu vui vẻ đi về kí túc xá, làn gió thoang thoảng thổi qua lớp tóc ngắn phủ trên vầng trán đẹp, Min Huyn trở về phòng thấy mấy tên con trai ngồi túm lại chơi game, thấy cậu về Yongsuk liền vội nói.
“Game không, hôm nay có kèo mới, ai thua cuối tuần mời cả hội đi ăn, tôi và cậu, Lee và Junwang một đội, thế nào”.
Junwang là cậu trai đeo kính ngồi trên giường nhảy xuống đáp cười hề hề nói.
“Thế nào, dám không, đội tao thua đi kara kêu mấy cô em bên khoa Ngoại ngữ đi cùng, đủ hấp dẫn rồi chứ”.
Cả ba người trong phòng đều nhất loạt đồng ý, Min Huyn cũng cảm thấy dạo gần đây học hành vất vả nên cũng phải nghỉ ngơi giải trí một chút vì thế vứt ba lô lên giường lao vào chơi game cùng hội bạn, tiếng hò hét vang lên, âm thanh nam sinh chơi game vang vọng khắp không gian.
Khi Đào Linh về tới kí túc xá thì nhận được tin nhắn gửi đến, liền vội vàng chạy tới chờ, đúng 11h thì vẫn không thấy người xuống, liền gửi tin nhắn tới nhưng lâu không thấy hồi âm, một lúc sau thì gọi điện khi Min Huyn đang chơi game say sưa, cậu tắt lại nói với đám bạn.
“Tôi đi xuống dưới một chút”.
Dứt lời thì nhanh chóng thu dọn quần áo còn chưa giặt ngày hôm qua, hôm kia bỏ vào một bao ni lông lớn đưa xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của lũ bạn trong phòng.
“Ê…tao thấy nó đưa quần áo bẩn đi đâu”.
Junwang ngạc nhiên lên tiếng, sau đó nhanh chân chạy ra ban công nhìn xuống, đám bạn lần lượt chạy theo xem, một lúc sau thì thấy thân ảnh cao gầy đưa bọc đồ cho cô gái đứng trước mặt, sau đó lạnh lùng xoay người đi, hình ảnh này làm mọi người trố mắt nhìn không chớp
“Có phải con bé ôm Min Huyn khóc lóc kia không?”
Không một tiếng nói nào trả lời vì ai cũng ngạc nhiên trước tình cảnh vừa rồi, một lúc sau tiếng mở cửa vang lên, Min Huyn đi vào thì đám bạn nhao nhao ập đến tra hỏi.
“Làm sao mà mày có thể dụ nó hầu hạ mày vậy”
Giọng Junwang oang oang khắp căn phòng, còn Yongsuk nhớ lại bóng lưng cô gái rời đi, là cô gái mà cậu quen ở lớp học nhìn thì hiền lành ngoan ngoãn, nhưng thực ra cũng là một cô gái có cá tính, liền trực tiếp xen vào trả lời.
“Chuyện của người ta, mày hỏi gì kĩ vậy”.
Min Huyn thì lại rất vui vẻ, có người hầu hạ thì ai mà chẳng sung sướиɠ, tâm trạng tốt liền cầm đồ đi tắm không quên trả lời.
“Là cô ta thích tôi”.
Sau khi lời vừa cất thì có lẽ trong mắt đám con trai thì Đào Linh đúng là một con đần thiếu i ốt, tiếng xì xào bàn tán liên hồi, nhưng những chuyện nóng hổi sau thời gian nó sẽ lắng xuống và những ngày sau mọi người đều quen với việc Min Huyn có một cô gái gọi ngay là đến.
Đối với chuyện này Đào Linh cũng làm rất tốt, ít nhất là Min Huyn không yêu cầu cô làm quá nhiều, đơn giản như một tuần thì ba lần đến lấy đồ về giặt, còn cần khi nào thì cậu ta gọi, nên như thế đối với Đào Linh cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với yêu cầu cô trả lại tiền.
Thời tiết đầu hạ nóng dần lên, mặt đường bị hơi nóng bốc lên dầm dập, trong một quán café nhỏ, bóng dáng hai thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trò chuyện, người con gái dáng cao gầy Yona ngồi tựa lưng bên tường âm trầm, bên cạnh là cô bạn thao thao.
“Cậu nên rõ ràng với Min Huyn đi, thích thầm cậu ta lâu vậy sao không thổ lộ”.
Yona thích thầm Min Huyn là thật, hai người là bạn cũng là thật, nhưng vì cả hai đều tính khí cao ngạo, xung quanh lại rất được nhiều người theo đuổi nên mặc dù thích Min Huyn nhưng Yona vẫn chờ, nhưng thật không ngờ là dạo này cuộc sống của cậu ấy lại có sự hiện diện của một cô gái, thật làm người khác đau đầu.
“Rõ ràng hai cậu ai cũng thích đối phương, sao lại cứ do dự chờ đợi”.
Giọng nói lanh lảnh vang lên, cô gái ngồi đối diện một mực lo lắng không thôi, còn cô gái ngồi tựa lưng vào tường trầm tính suy nghĩ miên man.
“Tớ cũng không biết nên làm gì nữa”.
Vừa dứt lời thì cô bạn ngồi đối diện nhìn với ánh mắt đầy bất lực, vốn dĩ đã là bạn lâu năm giờ mở miệng ra tỏ tình thì quá đột ngột, sợ dọa đối phương chạy, sau một lúc suy nghĩ liền lên tiếng.
“Tớ có cách này, sẽ làm cậu và Min Huyn xích lại gần nhau hơn”.
Hai cô gái cùng ngồi thảo luận, quán cafe vẫn đông người vào ra, âm thanh ồn ào huyên náo, mùa hạ dường như oi bức hơn với nhiệt độ không ngừng tăng cao.
Trái ngược với sức nóng bên ngoài trong khuôn viên trường từng hàng cây xanh rợp bóng, thì bên trong kí túc xá lại mát mẻ lạ thường, kí túc xá vẳng vẻ vì sinh viên đi học, một vài người không có tiết thì ở nhà, Đào Linh đang chăm chỉ học tập, mấy tháng qua lo lắng nên hơi chểnh mảng, giờ mới có chút thời gian học bổ sung, đang mải mê đọc tiểu luận thì âm thanh tin nhắn vang lên.
“Chủ nhật này cùng tôi đi ăn”.
Đọc xong hiện lên sự khó hiểu, Min Huyn tự nhiên yêu cầu cô đi ăn cùng cậu.
“Sao lại muốn đi ăn cùng tôi?”
“Tôi chơi thua game, bạn cùng phòng muốn tôi đưa cậu đi cùng”.
-----------------------
muốn đế với nhau cần có ma sát, chứ ko tự nhiên vồ vập yêu nhau đc.