Gả Vai Ác

Chương 57

“Ngươi hỗn xược!”

“Vắt chanh bỏ võ, chính là hành vi hôn quân...”

Còn chưa nói xong, thân hình Ngu Tân Di đã khựng lại một chút khó nhận ra.

Ánh mắt nàng ấy dừng lại trong chốc lát, nâng trán cắn răng nói: “Ngươi làm cái gì...

Ninh Đàn vui mừng trong bụng, biết là hiệu quả mùi thuốc,

vội vàng cho người hầu lui.

Hắn ta biết thuở nhỏ Ngu Tân Di tập võ, vì ngừa chuyện lỡ như, nên đợi thời gian một chén trà mới dám đi về phía trước.

Đương nhiên Ngu Tân Di đứng không vững, đỡ trán loạng choạng, trên mặt hiện lên đỏ ửng như say rượu, cũng khiến gương mặt nàng thêm kiều diễm mấy phần.

Lúc này Ninh Đàn mới đánh liều đi tới, nắm ấy vòng eo căng đầy tinh tế của Ngu Tân Di nói: “Đại Ngu cô nương yên tâm, chỉ cần ngươi theo ta, bản Thái tử sẽ giữ lại tính mạng của cả nhà ngươi... Ah!”

Một tiếng hét thảm, tay Ninh Đàn bị Ngu Tân Di bẽ vặn ra phía sau.

Tiện đà một tiếng “bốp”, một bạt tai vang dội vùng tới trên mặt Ninh Đàn, đánh cho hắn ta lảo đảo.

Ninh Đàn không ngờ Ngu Tân Di hít Liệt Hương như vậy vẫn có sức tát tại Thái tử, không khỏi thẹn quá hóa giận nói: “Tiện nhân! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt”

Hắn ta kéo đai lưng hung dữ, muốn nhào tới chỉ nghe một trận ồn ào ở bên ngoài truyền đến.

“Điện hạ, điện hạ không tốt!” Giọng nội thị kinh hoàng vang lên từ ngoài cửa.

Ninh Đàn quay đầu, thở hổn hển hỏi: “Lại có chuyện gì?”

“Lúc nãy mất chục tên phủ săn lửa bay từ ngoài trời tới, cánh trái phường Xuân với điện Sủng Nhân của Đông cung cháy, ảnh hưởng đến Hoàng thượng và quân Vũ Lâm!”

"Làm sao lại đột nhiên bị cháy? Các ngươi làm ăn kiểu gì!" "Lửa này rất kỳ lạ, nô tài cũng không biết."

Nội thị dè giọng vịt đực mình lên: "Hiện tại Hoàng thượng đã sắp đến cửa Vũ Đức, điện hạ vẫn nhanh chóng thu dọn chuẩn bị nghênh giá đi."

Đông cung với cung sảnh phụ Tử chỉ cách nhau một bức tường, từ cửa Vũ Đức đến đây, thời gian cũng chỉ bằng nửa chén trà nhỏ.

Ninh Đàn hoảng rồi, hắn ta không lo tâm tình xấu xa nữa đẩy Ngu Tân Di vào bên trong, chỉ muốn nhanh chóng giấu nữ nhân này đi mới tốt.

Nếu bị phụ hoàng nhìn thấy hắn ta ra tay với nữ nhi công thần, không thể thiếu lại một trận đánh phạt.

"Hôn quân! Đừng có chạm ta!" Ngu Tân Di vẫn còn sức lực khánh cự, sử dụng đấm đá từng chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng!

Bụng với hông và ở dưới xx của Ninh Đàn bị nàng ấy đá vài cước, nhất thời đau đến khuôn mặt vặn vẹo mang theo giọng gọi lớn: "Người đâu! Xách mụ điên này xuống nhốt lại cho ta!"

Bốn, năm nội thị cùng nhau xông lên, thật vất vả mới nhốt được Ngu Tân Di vào bên trong, lập tức đã thấy ngoài điện có cây đuốc sáng rực.

Tiện thể cửa điện bị đẩy ra, quân Vũ Lâm vây quanh Hoàng đế tóc mai điểm bạc tiến vào điện, sau lưng là tiểu quân vương Nam dương môi hồng răng trắng.

Ánh mắt Ninh Tử Trạc có chút lo lắng nhìn quét trong điện một chút.

Hoàng đế nhìn quần áo xộc xệch của Thái tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách mắng: "Đông cung có lửa lớn, nhưng nửa ngày người ta cũng không thấy ngươi, đến cùng ở đây làm cái gì?"

Ninh Đàn vội vã buộc lại đai lưng, cúi đầu khom người nói: "Phụ, phụ hoàng, nhi thần..."

Hắn ta còn chưa nói xong, bên trong đã truyền ra tiếng gào đau đớn "Á á" của nội thị, theo đó tiếng vang của quyền cước rơi xuống da thịt.

Sau một tiếng sứ vỡ nát "choảng choảng", Ngu Tân Di với sắc mặt ửng đỏ lảo đảo đi ra.

"Ngu tư sử!" Ninh Tử Trạc lập tức đi về phía trước cởi ngoại

bào khoác lên người Ngu Tân Di.

Cũng may ngoài trừ cơ thể nàng ấy không có sức lực, quần áo vẫn chỉnh tề cũng không có những dị thường khác.

Hoàng Đế nhìn một chút ánh mắt phượng nén giận của Ngu Tân Di, lại nhìn Thái tử đang rụt rè quỳ sát trước mặt, tất cả mọi không cần nói cũng biết.

"Thứ vô sỉ này!"

Hoàng đế giận đến tím mặt mày, đá một cước ngay l*иg ngực hắn ta, quát lớn: "Ngươi đã cái gì!"

Thái tử bị một đạp trong cơn thịnh nộ của Hoàng đế mà ngã chống vó trên mặt đây, bụng hướng lên trên trời như Bát Giới, chật vật lại quỳ xuống, lúng ta lúng túng không dám cãi lại.