Ngu Linh Tê cứng đờ không động đậy, chỉ nghe tiếng cười ngắn ngủi bên tai của Ninh Ân như đã quyết định cái gì đó: “Chỉ cần tiểu tỷ tỷ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ còn có một tiểu tỷ tỷ không sứt mẻ sống tên Ngu Tân Di.”
Mưa rào xối xả, ngựa lo lắng đạp móng.
Sấm chớp lóe lên bầu trời, chiế trắng bệch ngõ phố.
Đông cung.
Nội thị khom người vào cửa, đứng ở ngoài bẩm báo với bình phong: “Điện hạ, nữ nhi Ngu tướng quân ở ngoài cửa Vĩnh Xuân cầu kiến.”
Nghe vậy, trong mắt Ninh Đàn lộ ra một kế hoạch như đắc thắng.
Nữ nhân tự cao, dạy dỗ gia giáo thế nào thì lúc này chẳng
phải ngoan ngoãn vào trong cung cầu xin hắn ta.
“Đưa nàng ấy đến Nghi Xuân cung tiếp đãi thật tốt.”
Ninh Đàn đẩy tỳ nữ xinh đẹp khỏi l*иg ngực, ngả ngớn nói: “Cút đi, đêm nay không cần các ngươi hầu hạ.”
Vào Đông cung không cho mang lưỡi dao sắc, Nga Tân Di phải giao dam găm để lại, tức giận trầm ổn đi vào, một bộ áo bào quan phục màu đỏ xẹt qua đêm mưa như một ngọn lửa nóng xinh đẹp thiêu đốt.
Nàng ấy ngừng bước chân, ngang nhiên nói: “Nghi Xuân cung chính là nơi giải trí, không thích hợp bàn bạc chuyện công. Làm phiền công công nói cho điện hạ, ta ở sánh ngay phụ đợi.”
Dứt lời, nàng ấy xoay bước chân đẩy cửa sảnh phụ.
Đèn đuốc chói mắt phả vào mặt, nàng ấy híp mắt.
Ninh Đàn vừa mới đứng dậy, thấy cửa điện bị người dùng lực đẩy ra, một nữ tướng mặc y phục vải dùng tư thế hiên ngang đi vào không khỏi sợ đến mức ngồi lại trên giường.
Hắn ta bình tĩnh nhìn lại, hóa ra là tướng Bách Kỵ-Ngu Tân Di.
“Sao chính là nàng ta?” Ninh Đàn híp mắt đánh giá Ngu Tân Di, có chút mất hứng.
Hắn ta còn tưởng rằng người đến là tiểu mỹ nhân Ngu Linh Tê mềm mại kia, không ngờ là nữ võ tướng có gai.
Nhưng...
Không biết do đèn đuốc nổi bật, mà tối nay nhìn kỹ Ngu Tân Di lại không giống như nhân vật Mẫu Dạ Xoa trong ấn tượng ân lúc trước, trái lại còn có ngũ quan anh tuấn xinh đẹp, sáng rực rỡ sáng khoái có một loại hoang dã khó thuần đầy thú vị.
Ăn ngán mỹ nhân yểu điệu rồi, hắn ta còn chưa từng thưởng thức nữ tử hào kiệt như vậy.
Ngu Tân Di kìm nén ánh mắt dinh dính dò xét của Thái tử, đè sống tức giận trong lòng ôm quyền nói: “Thần nữ Bách Kỵ - Ngu Tân Di gặp qua Thái tử điện hạ.”
Ninh Đàn cho người nội thị một ám hiệu liếc mắt, mới chậm rãi thẳng người nói: “Miễn lễ. Đại Ngu cô nương cầu kiến vào đêm hôm thế này có chuyện gì?”
Biết rõ còn hỏi!
Ngu Tân Di cắn răng: “Cầu mong điện hạ nhìn cả đời trung kiên, chiến công hiển hách đặt lên phần ưu tiên của Ngu gia mà giơ cao đánh khẽ.”
“Muốn ta hỗ trợ, Đại Ngu cô nương nên lấy ra thành ý.”
Thái tử trừng mắt nhìn chăm chú nàng, tâm trí phiêu đãng nói: “Dù sao liên quan đến mấy vạn tính mạng người dân, ta cũng không thể mạo hiểm trắng trợn cầu xin cho Ngu gia nhà người.”
Ngu Tân Di ngẩng đầu, biểu tình hiểu rõ: “Thần nữ còn chưa nói là chuyện gì, điện hạ sao lại biết có liên quan dân?” đến người
Ninh Đàn bị nghẹn, nín một lát mới nói: “Gần đây Ngu gia nhận một mệnh lệnh giúp người dân gặp thiên tai, ta cũng
đoán thế.”
Cung nữ đốt lư hương, dâng trái cây và rượu.
Ngu Tân Di lạnh lùng nở nụ cười: “Đúng là do Thái tử điện hạ làm.”
Ninh Đàn vội ho một tiếng giơ lên ly rượu ra hiệu, nói: “Có
lời gì thì Đại Ngu cô nương cũng uống với ta một ly vừa nói
chuyện.”
Ngu Tân Di lạnh lùng liếc qua không hề bị lay động.
Nàng thờ ơ, nói: “Dù là ai ăn hối lộ trái pháp luật cũng không phải là tướng lĩnh Ngu gia ta. Còn nhớ bảy năm trước, gia phụ mới vừa nhận quản lý binh quyền, lúc đó xảy ra chuyện, kỷ luật quân đội tan rã, quân lính thì cướp tài sản của nhân dân, đùa giỡn nữ tử, là gia phụ suốt đêm quét sạch bại hoại trong quân, lúc này mới có được nghiêm minh và kỷ cương mạnh mẽ như bây giờ, quân Ngu gia đánh đâu thắng đó."
Ninh Đàn nhìn chằm chằm lư hương lượn lờ tản ra trên bàn trà, không yên tâm xua tay một cái: “Được rồi được rồi, chuyện cũ năm xưa còn lấy ra nói làm gì?”
Ngu Tân Di lại châm biếm: “Nếu không có những chuyện cũ năm xưa này, Thái tử điện hạ có được vị trí ngồi yên ổn của Thái tử sao?”