Mưa rời dần nhỏ, xe ngựa vẫn đứng ở cống thoát nước.
Hướng Đông cung, ánh lửa mờ mịt nhưng hiện lên.
Ninh Ân khoanh chân ngồi, trong mắt màu ánh sáng tối chập chờn như đang thưởng thức kiệt tác vui tai vui mắt, lạnh nhạt nói: "Tỉnh táo lại rồi?"
Ngu Linh Tê nhìn đến nơi đang cháy, một lát lại gật đầu.
Ninh Ân như một khối núi băng, vẻ lộ ra ngoài chỉ là một chút ý cười, dưới mặt nước còn cất giấu sức mạnh không muốn người biết.
Người tàn nhẫn, xảo quyệt giả vờ một kẻ ngủ đông giỏi như vậy, nàng cũng không lạ gì việc hắn có thể bò lên vị trí quyền lực nhất thiên hạ nữa.
"Sau này, không được làm dữ với ta nữa."
Ngu Linh Tê cụp mắt đánh vỡ không khí vắng lặng, xoa xoa tay bị hắn nắm đau.
Dừng lại một chút, lại bù thêm một câu thì thầm: "Dù không biết ngươi dùng cách nào, nhưng vẫn cảm ơn ngươi."
"Không cần cảm ơn ta, cảm hơn tiểu quận vương của ngươi đi."
Giọt nước nhỏ ở cuối sợi tóc Ninh Ân, giọng cũng lạnh lẽo: "Ta có thể dùng cách gì chứ? Chỉ là lừa gạt tiểu thư yên tâm thôi."
Ngu Linh Tê giương mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới nhìn được chút tâm trạng như "thù dai" trên gương mặt anh tuấn của hắn.
"Vệ Thất?"
"Vệ Thất."
Gọi hai tiếng liên tiếp, Ninh Ân mới lười biếng nhấc mi mắt lên, liếc nàng.
Ngu Linh Tê há miệng còn chưa nói chuyện, đã nghe tiếng xe ngựa truyền đến từ phía trước.
Nàng vén màng nhìn đến đã thấy xe ngựa phía trước mang theo đèn l*иg phủ tiểu quận vương Nam Dương, ánh mắt cũng sáng lên nhảy xuống xe nói: "Tỷ tỷ!"
Người chăn ngựa của phủ Quận vương siết cương dừng lại, tiện thể xốc màn xe lên để lộ gương mặt anh khí trẻ tuổi của Ninh Tử Trạc.
"Ngu Nhị cô nương đừng lo lắng, Ngu tư sử không có chuyện gì."
Ninh Tử Trạc khom người để lộ Ngu Tân Di đang dựa và thành xe mê mang bên cạnh.
Ngu Tân Di nhìn sơ qua không bị tổn hại gì, trên người còn bọc ngoại bào dệt bằng vàng của Ninh Tử Trạc.
Lòng Ngu Linh Tê đang treo ở không trung cũng có thể xem như hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ trịnh trọng với Ninh Tử Trạc: "Đa tạ Quận vương điện hạ đã ra tay tương trợ."
Ninh Ân đứng dựa vào xe ngựa, con mắt u lãnh hơi nheo lại.
Xí, có nên cảm ơn tiểu quận vương với nàng không?
Thật ngứa tay muốn gϊếŧ người.
Trên xe, Ninh Tử Trạc run rẩy không cái không hiểu lý do.
Nhìn xung quanh một lần, hắn ta lại buồn bực nghĩ: Sao đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng lạnh lẽo?