Chương 20: Chương 16
Thái Hải Đăng nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên chảo lửa. Cô bé này, sao vẫn còn ngồi đó. Không về hay vào trong phòng mà nằm. Ngồi ngoài sương gió, chiếc áo khoác an toàn duy nhất lại đắp cho anh, bản thân thì ngồi co ro, bộ định để cảm lạnh luôn hay sao?
Không được. Phải bảo con cá nhỏ vào trong mới được. Chứ ngồi hứng gió Tây Bắc thế này, người khỏe cũng thành người bệnh.
Nghĩ là làm, anh mở mắt, định khuyên cô vào trong nghỉ, chưa kịp nói tiếng nào thì cái điện thoại di động “kỳ đà” đột nhiên đúng lúc đúng giờ đúng khắc vang lên, thanh âm phát ra từ trong giỏ xách của Bích Như, khiến cả hai người giật mình.
Hải Đăng vội lấy lại tư thế... giả vờ ngủ của mình.
Còn Bích Như ngại ngùng nhìn người đang ngủ ngon lành kế bên, ánh mắt bối rối. Cái tật đểnh đoảng đánh chết không chừa.
Thật là. Thấy người ta đang ngủ ngon thì chỉnh chế độ im lặng đi. Ai lại để liên khúc ầm ĩ.
Lại nói: Cái nhạc chuông này.... có hơi mơ mộng quá.
Thật củ chuối mà.
Mất cả sĩ diện.
“But if you wanna cry
Nhưng nếu như em muốn khóc
Cry on my shoulder
Hãy khóc trên vai anh!
If you need someone who cares for you
Nếu em cần 1 người - 1 người thật sự quan tâm đến em
If you"re feeling sad, your heart gets colder
Nếu như em cảm thấy buồn và thấy trái tim mình dần trở nên băng giá
Yes I show you what real love can do
Thì anh sẽ cho em thấy điều tuyệt vời mà tình yêu có thể làm được!
If your sky is grey oh let me know
nếu như một ngày bầu trời trở nên u ám và anh ko thể biết
There"s a place in heaven where we"ll go
Bởi anh biết 1 thiên đường mà chúng ta sẽ đến
If heaven is a million years away
Dù thiên đường ấy cách có xa ngàn dặm
Oh just call me and I make your day
Thì chỉ cần em gọi, anh sẽ lập tức mang nó đến bên em
When the nights are getting cold and blue
Khi màn đêm trở nên lạnh lẽo và cô đơn
When the days are getting hard for you
Khi ngày dài trở nên nóng bức đối với em
I will always stay here by your side
Thì anh sẽ vẫn luôn ở bên em
I promise you I"ll never hide
Anh hứa, anh sẽ không bao giờ trốn chạy,”
(Điệp khúc bài Cry On My Shoulder -Super Stars https://www.youtube.com/watch?v=t1hNs8EYGKE)
Là Châu Tâm……
Cô ngồi bật dậy, vội vàng dzọt ra lan can, tay trượt phím nghe......
“ A lô, Châu Tâm? Ừm. Tớ đây?”
Đầu dây bên kia có vẻ nôn nóng, nói một tràng gì đó. Bích Như chỉ cười hì hì lắng nghe, sau đó thong thả mở lời:
“Hi hi. Không có gì- Một tay cầm điện thoại, một tay bịt mũi. Cố gắng không hắt xì ra tiếng. Không thể để bà bầu biết. Bầu biết bầu lo, không tốt cho sức khỏe- Tớ đang ở trong bệnh viện- không chịu nổi nữa, hắt xì ra tiếng- mới đầu thì có nguy hiểm, nhưng giờ ổn rồi”
Nói tới đây, cô hơi cau mày: Ba mẹ cũng thật là. Châu Tâm đang thai nghén 8 tháng, lại đi nói mấy tin này. Viẹc cô vào bệnh viện, cho dù cậu ấy có biết thì có giúp được gì đâu. Chỉ tổ làm cậu ấy lo lắng, rồi ảnh hưởng thai....
Mắt Hải Đăng tuy nhắm lại, nhưng trái tim từ giây phút nghe cô hắt xì, tâm như dao cắt, lòng tràn đầy đau đớn.
Tại sao cô lại không chăm sóc tốt bản thân? Cô ngồi ngoài hành lang gió máy, chắc chắn sẽ bị nhiễm lạnh, chẳng lẽ cô không biết điều đó sao?
Tại sao? Tại sao cô lại nhường chiếc áo khoác duy nhất cho anh, để bản thân mình bị viêm mũi?
Con cá nhỏ, không ai nói cho em biết, đừng bao giờ đối xử quá tốt với một người khác phái sao?
“Cậu bị sao thế?" Châu Tâm ngồi bành chân theo đúng chuẩn bầu 8 tháng trên ghế sô pha, vừa nhai nhồm nhoàm miếng táo chồng đút vào miệng, vừa nói.
“ Không sao. Ngồi ngoài hành lang hơi lạnh. Nên bị viêm mũi. Lát ngủ dậy là hết à. " Nhìn thấy áo khoác trên người anh chệch đi, cô theo bản năng chỉnh lại.
“Cái gì? " Miếng táo đang nhai trong miệng suýt phun ra.
Đào Lâm thấy vợ kích động thì vội vàng chạy tới, vỗ vỗ lưng cô, miệng không ngừng trấn an “Bình tĩnh... Bình tĩnh....”
Châu Tâm lườm chồng, ánh mắt sắc lẹm viết rành rành ba chữ “Anh tránh ra”.
Bầu là lớn nhất. Đào Tâm vội vàng nhích xa mười mét, ủ rũ tiếp tục công việc bán phấn mua hương, à nhầm, gọt táo đút vợ của mình.
Châu Tâm cau mày, trong lòng không ngừng mắng cô bạn thân thiết của mình.
Con nhỏ này. Đã bao nhiêu tuổi rồi mà không biết tự chăm sóc cho mình?
Cũng biết nói trời lạnh sao không vào trong phòng mà nằm? Phòng bệnh trả tiền xong để đó cho bác sĩ y tá nằm à?
“Ngồi yên đó cho mình. Cấm động đậy, nhúc nhích. Mình sẽ vào trong đó với cậu liền.” Giọng nói đầy quyền uy ra lệnh.
Nói xong câu đó, né điện thoại ra xa, nhìn chồng “Lấy cho em tờ giấy và cây viết”
Sau đó cúi xuống, ghi ghi chép chép.
Haizz. Đừng trách cô hung dữ.
Quen nhau từ thời học mẫu giáo tới giờ. Làm sao cô không rành cậu ấy? Cái gì mà
“trẻ con”, “bỏ bê bản thân”..... đều đúng với cậu ấy hết.
Cái bà cô thuộc chòm sao song ngư ấy à, lúc nào cũng cần người bên cạnh. Bây giờ Mr. Right của cậu ấy chưa xuất hiện, cô sẽ chịu cực một chút, vừa chăm sóc đứa trẻ to xác ở nhà, vừa chăm sóc đứa trẻ sắp chào đời, vừa chăm sóc... cô bạn thân từ thời để chỏm này vậy.
”Vào đây? Cậu có lầm không đó?- hắt xì- Bây giờ gần 10h rồi.- hắt xì-Từ nhà cậu tới bệnh viện cũng phải mất gần 1 tiếng- hắt xì- Cậu lại đang bầu bí nặng nề- hắt xì- Thôi, để mai đi. Dù sao mai mình về nhà rồi, có gì qua nhà mình chơi.- hắt xì-Mình sẽ nấu món cậu thích ăn nhất.”
Châu Tâm đã viết xong, cô đẩy giấy qua cho chồng.
Đào Lâm nhìn tờ giấy, mi mắt co giật liên hồi.
Trong giấy ghi “Anh lấy 20-30 g gừng tươi, bỏ vỏ, xắt nhỏ, đổ một chai coca vào, em nhớ trong tủ lạnh, ngăn ngoài cùng còn 1 lon coca nguyên chưa uống, dùng xoong nhôm nấu chung với nhau. Đợi khi sôi đổ vào bình giữ nhiệt cho em. Em đi thăm bệnh Bích Như”
Oh My god!!! Nấu thì được rồi. Nhưng quan trọng là đương sự có xơi nổi món này không?
Coca nấu với gừng. Vị này hơi lạ à nha.
Trừng mắt nhìn chồng “Cô ấy sợ uống thuốc tây. Đắng.”
Ớ?! Chê thuốc tây đắng lại chịu nổi cái vị quái đản này à?
Bạn vợ- e hèm, hơi-bị-ba-chấm ( Tác giả: “.....” )
Người chồng tốt, người cha tốt là cho dù tâm không cam, tình không nguyện thế nào đi nữa, sau khi làm động tác “OK, madam ” với vợ xong, phải luôn dùng tốc độ ánh sáng nghiêm chỉnh thực hiện mọi nhiệm vụ bà xã đại nhân giao.
Không để ý tới phản kháng của người bên kia đầu dây, lấy giọng đại tỷ, hùng hồn ra lệnh “Cấm ý kiến ý cò. Đọc đi. Cậu đang ở phòng mấy, lầu mấy-nhìn bóng dáng chồng gật gù: Còn hên biết nghĩ tới baby. Tưởng không thèm nghe lời mình chứ- đường nào, bla... bla...?”
Thật bi ai. Châu Tâm cô là người rất có lý lẽ nhé. Chỉ có điều, ở bên cô nàng này hơn 10 năm, giờ lại thêm lão chồng lóc cha lóc chóc, người vốn dĩ hiền lành đoan trang hiền thục người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đến lốp xe thấy cũng phải nổ như cô, theo năm tháng cũng hóa ra kẻ độc tài.
Bích Như đọc địa chỉ. Châu Tâm ghi lại.
Dạo này bụng cô lớn, cử động đôi chút khó khăn. Móc điện thoại ra quẹt quẹt không làm rơi cũng làm rớt. Cô đã từng tống tiễn 3 cái smartphone vào bãi phế liệu điện tử.
TẤT CẢ VÌ CON EM CHÚNG TA. Tiết kiệm tiền mua sữa bột cho con.
Nên, dứt khoát ghi ra giấy, có gì đưa cho tài “xế xi ” hay “xế xã” cũng tiện.
“Mà nè. Cậu bị gì mà phải vào bệnh viện cấp cứu?”
“Ừm. Chuyện nói ra dài dòng lắm. Đợi cậu vào đây, mình kể cho mà nghe....bla bla....”
Thật ra chẳng dài quái con cái gì hết. Chỉ là cô ngại miệng thôi.
Châu Tâm đang bầu bí nặng nề, sợ rằng cầm điện thoại mỏi tay. Dám cậu ấy mở loa không chừng.
Đoán cô bạn thân có điều khó nói, cũng không thất đức truy cùng diệt tận nữa, chỉ mỉm cười hiền lành “ Ừh. Lát nữa gặp rồi kể. Cậu ăn uống gì chưa? Muốn ăn gì mình đem vào cho.”
Bích Như bước đến ghế, ngồi xuống. “Cần gì tay xách nách mang chi cho cực khổ. Sát bên bệnh viện quán xá đầy. Sợ gì thiếu đồ ăn. Cậu vào nói chuyện phiếm với mình cho đỡ buồn là được rồi. ”
“Ừh. Vậy thôi mình tắt máy. Lát gặp” Để xem ông chồng làm ăn thế nào rồi. Không khéo đốt nguyên cái nhà bếp luôn, học theo Âu Dương Bảo Lâm “có phúc cùng hưởng có hỏa cùng chia” không chừng. (https://www.youtube.com/watch?v=O3Say2kLQEg)
“Ừm. Lát gặp.” Bích Như cúp máy, hí hửng cất điện thoại vào túi xách.
Sau đó, dẹp qua một bên, nhắm mắt lại, tiếp tục đóng vai “người bạn chính nghĩa ”.
À không, nói nhắm mắt lại ngủ là chuyện của mấy tiếng sau. Người nào đó mắt mới nhắm lại vài giây, đã chịu không nổi, vội mở hai con ngươi ra.
Haizz. Ngồii chưng kiểng- quá nhàm chán rồi.
Quyết định: lấy điện thoại, rất có trách nhiệm, vừa trông baby brother vừa cày Angry Birds.
Đúng, bây giờ trong mắt cô, cái người đàn ông bệ vệ ngồi kế bên , chỉ là 1 baby brother không hơn không kém.
Hứ. Ai bảo anh ta không biết chăm sóc mình?
Khi khổng khi không ngồi đó ngắm gió trời.
Anh ta tưởng mình là superman sao?
Đến lúc này Thái Hải Đăng hết chịu nổi, anh nâng mắt lên, chạm phải bóng dáng mảnh mai cùng anh ngồi ngoài hành lang.
Ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Anh nhìn cô ngồi co ro, trên tay cầm điện thoại đang nhắn tin báo bình an với người thân ( Tác giả: thực ra ẻm đang chơi game online đó anh), sắc mặt lập tức đen xuống, toan vươn tay qua ôm người bên cạnh vào lòng, sưởi ấm cho cô. Nhưng anh trấn định bản thân. Chỉ cười dịu dàng, dịu giọng gọi:
“Như.”
“Wa sin?” ( What"s sing: Ca cái gì thế?)
(Tác giả “ ..... ” Haizz. Lũ trẻ trâu giờ dùng teen code ít thấy thương. Làm tác giả thấy mình già rồi.)
Cô vẫn đang cúi đầu, trong giọng lười biếng ngậm nguyên bảng “đang chơi game, miễn làm phiền” to đùng.
Đừng nói chuyện với cô. Đối với một người không biết quý trọng bản thân, tự nguyện“ dâng hiến bản thân cho gió cát mưa sa” như anh ta, cô không thèm quan tâm.
Hải Đăng thấy điệu bộ cô như thế, cố nhịn không cười ra tiếng.
Cô bé này, lúc thì tinh tế, cẩn trọng hơn ông cụ non, lúc lại trẻ con như Lão Lai Tử.
Tình cảm mãnh liệt càng ngày càng giống như một con ngựa mất dây cương, Thái Hải Đăng vội cụp mắt xuống, không để cô thấy sự dịu dàng nhưng không thiếu đi nóng bỏng trong đó.
“Vào phòng đi, ngoài hành lang lạnh lắm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em”
Khi anh mở miệng nói chuyện, mới biết giọng mình khàn đến đáng sợ.
“..... ” Không thèm lên tiếng.
“Em không quan tâm đến sức khỏe mình, những người quan tâm em, nhìn em bị bệnh, họ có vui nổi không?”
Cô khác anh. Cô có ba mẹ, những người thân, còn có người bạn chí cốt hết mực yêu thương, không như anh, dù cho bị bệnh liệt giường, cũng sẽ không ai vì anh mà đau lòng.
Bích Như kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh, lại nhanh chóng cúi đầu, tay nắm thật chặt chiếc điện thoại di động.
Chỉ với một câu nói, sự rung động mạnh mẽ lần nữa xâm chiếm lòng cô .
Câu nói tuy bình thường, ngữ điệu như không, nhưng sao cô vẫn nghe thấy trong đó, sự chua xót, còn có.... cô đơn.
Khống chế cảm giác thương hại trong lòng, cô đẩy điện thoại qua một bên, nhìn anh, mỉm cười nói: “Anh cũng vào với em luôn nha?”
Cô nhún nhún người trên cái ghế nhựa, cứ như cái ghế này làm bằng nệm cao cấp êm ái vậy.
Lại kéo kéo tay Hải Đăng , ánh mắt khẩn cầu:
“Đi mà.....”
Trong lòng hạ quyết tâm: nếu anh không vào, cô cũng không vào.
Vẽ chuyện. Kỹ năng con út trong bao nhiêu năm của cô, luyện cho có à?
Nói rồi lười biếng thả mình ngồi xuống, đôi chân thon dài đong đưa, sống chết không đứng dậy.
Hải Đăng nhìn cô, lắc đầu. Anh biết cô kiên cường, cố chấp. Nhưng không ngờ cô cố chấp như thế.
Cả tối nay anh luôn luôn thắc mắc xem cô kiên trì được bao lâu. Xem ra, anh đánh giá cô thấp rồi.
Trước sự làm nũng của Bích Như, Hải Đăng thấy trong lòng ngứa ngáy, anh bật cười, đưa tay xoa đầu cô, cưng chiều nói “ Chịu thua em luôn. Mình vào thôi.”
Bích Như theo phản xạ rụt đầu lại, né tránh hành vi thân mật này. Cô phụng phịu: “Đừng vọc tóc em. Em sẽ buồn ngủ”
Giọng nói cùng ánh mắt tràn đầy chân thật. Không phải xấu hổ, cũng không phải chán ghét.
Đây là điểm yếu của cô. Chỉ cần vò vò đầu cô vài cái, cô sẽ lập tức lăn ra đánh cờ với Trư Bát GIới.
Ưu điểm này của cô, lúc nhỏ đi nhà trẻ, được các cô bảo mẫu phát huy triệt để.
Đúng là chưa thấy cô bé nào đáng yêu như vậy, ngây thơ thuần khiết, hết lòng vì người khác!
“...... Lần tới anh sẽ chú ý. ” Nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn, anh lên tiếng đầy yêu chiều.
Trong lòng âm thầm tính toán: Lần sau mình sẽ đổi qua véo mũi.
Bích Như không tài thánh, không biết được suy nghĩ trong lòng Hải Đăng.
Lại càng không biết, sau này, chiếc mũi đáng thương của mình sẽ phải chịu tội.
Lúc này cô bình thản giúp anh đẩy xe đi vào trong phòng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- ---
Bích Như nhìn vào chiếc chén sứ, tò mò: “Đây là cái gì vậy?”
Giống cháo mà không phải cháo. Cái gì vậy ta?
Vị vệ sĩ trung thành đầy kinh nghiệm đứng một bên, cung kính giới thiệu:
“Đây là CHÁO TỔ YẾN THỊT BĂM, có tác dụng bồi bổ sức khoẻ cho người ốm, giúp họ nâng cao sức đề kháng và nhanh chóng khoẻ mạnh.”
Gật gật đầu: À ra nó !!!
CHÁO TỔ YẾN THỊT BĂM, có vẻ rất ngon và bổ dưỡng.
Quan trọng là rất đắt đó, đại gia à.
Ôi chủ nợ của tôi. Đại ân nhân của tôi. Bạn tốt của tôi. Từ lúc quen tôi, mới có mấy ngày, anh có biết anh đã tiêu tốn rất nhiều tiền rồi không?
Nhìn tôi giống kẻ đào mỏ lắm sao?
Cứ cái đà này, khoảng một tháng nữa thôi, cho dù cô có đem thân đi bán đặng trả nợ ân tình cũng không đủ nữa.
Ôi tiền ơi là tiền.....
Hải Đăng cầm chén cháo, anh múc một muỗng, thử độ ấm rồi đưa muỗng đến bên miệng Bích Như.
“Em ăn cháo đi. Chiều giờ em chưa ăn gì cả.”
“Đưa em.” Cô đỡ lấy chén cháo từ tay Hải Đăng.
Cúi đầu xem xét kỹ, loay hoay ngó nghiêng một hồi, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.
Hải Đăng, vệ sĩ “... ......”
Hải Đăng giúp cô vén vài sợi tóc mai lòa xòa trên trán, giọng nói dịu dàng, đầy quan tâm: “Sao thế em?”
“Cháo chỉ có 1 phần à? ” Lại còn ít thế này nữa.
Bằng này sao đủ cho 2 người ăn?
Thái Hải Đăng mặt “đực” ra ngay và luôn.
Anh quả thật quá sơ suất.
Khi nãy nghe con cá nhỏ nói chuyện với Châu Tâm, nghe nói cô ấy sắp đến đây, theo lẽ anh phải sai người chuẩn bị thêm 1 phần nữa chứ?
Bầu bí ăn yến là tốt nhất.
Anh véo nhẹ mũi cô, ngại ngùng: “Xin lỗi......” Giọng trầm khàn, nói thật nhỏ, “Anh quên....”
Bích Như “... ...”
Xin lỗi cái gì chứ? Không đủ thì 2 người ăn chung.
Bằng không anh ấy ăn hết.
Dù sao chén cháo tổ yến này cũng do anh ấy bỏ tiền ra mua mà.
Việc quái gì phải xin lỗi cô?!
Thái Hải Đăng quay qua người vệ sĩ: “Chuẩn bị thêm 1 phần CHÁO TỔ YẾN THỊT BĂM nữa cho tôi.”
Sau đó còn cẩn thận dặn thêm “ Tuyệt đối không được bỏ hành.” Anh nhớ kiếp trước cô từng nói qua: “Châu Tâm ghét trời ghét đất ghét nhất hành.”
Người vệ sĩ nhận lệnh, chân lập tức như gắn lò xo. Loáng cái không thấy người, chỉ còn tiếng “Dạ” rõ to vọng lại.
Hải Đăng quay qua Bích Như, còn chưa kịp phản ứng gì thì cằm đã bị cô chộp lấy.
Một tay cô dùng vũ lực giúp miệng anh há to, một tay đút muỗng cháo vào miệng anh.
Tác giả phấn khích. Bravo!!! Công nghệ nhồi thức ăn cho vịt thật quá quá xá đỉnh !!! (=_=)
Hải Đăng: “ ... ...”
Cả ngày nay, tâm trạng của anh không biết bị cô làm lay động bao nhiêu lần rồi?
Sắc mặt anh ngơ ngẩn, mắt nhìn đăm đăm vào cô.
Đã bao lâu rồi, chưa có ai quan tâm anh như thế?
Kể từ khi cha mẹ nuôi qua đời năm mười hai tuổi, anh cũng chưa từng được hưởng qua loại dịu dàng này nữa.
Trong lúc Hải Đăng thất thần, một muỗng nữa đã sát ngay khóe miệng anh.
"Anh làm gì còn không chịu ăn?" Bích Như cau mày, không vui nhắc nhở.
Cái người đàn ông này, sao không biết tự lo cho bản thân mình nhỉ? Đói cũng không biết tự ăn. Anh ta là con nít lên ba hay sao?
Nếu không phải ba mẹ cô sinh cho cô một người anh trai, theo tháng năm tôi luyện cho cô kinh nghiệm tràn đầy, thì khi nãy, xém chút, cô cũng sẽ bị anh qua mặt.
Một tiếng nhắc nhở này làm khuôn mặt “ ngố tàu ” của Hải Đăng khôi phục lại chút dáng vẻ bình thường, môi mỏng theo bản năng khẽ nhếch lên, anh cảm nhận một dòng nước ấm áp chảy vào, hương vị ngọt ngào bao quanh đầu lưỡi, đẩy bao nhiêu giá băng trôi đi xa.
Hương vị đậm đà, thơm lừng nhanh chóng tràn khắp khoang miệng.
Lúc này hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Bich Như mới nhẹ nhàng dãn ra.
Khổ thân cô. Đút người lớn ăn còn cực hơn dỗ trẻ nhỏ bú.
Sự lúng túng của Hải Đăng càng ngày càng lớn.
Anh đang nằm mơ sao? Sự yên bình, ấm áp của đêm nay không chút chân thật, làm anh chưa dám tin vào những gì mình đang trải qua.
Cô tự tay đút anh ăn?
Như thế nào có khả năng?
Anh còn tưởng rằng mình vĩnh viễn không được hưởng đặc ân này!
Đây là đặc quyền của người khác, không phải của anh!!!
Nhưng mà......
Nhưng mà giờ phút này, cô lại gần bên anh, đem đến cho anh sự ấm áp, trong lành đến tận xương tủy.
Sự mềm mại, ấm áp lan tỏa hết các ngõ ngách trong lòng anh.
“ Trước kia chưa từng nghĩ đến ngoài anh hai ra, còn có người đàn ông “ đường đường một đấng anh hào- vai năm tấc rộng thân mười thước cao” làm nũng như vậy, đúng là biết tự hành mình hành người đó......” Bích Như thì thầm, miệng vừa thổi cháo vừa nói lời trêu chọc.
Bích Như: “ A ... ...” Há miệng ra nào.