Chương 19: Ngoại Truyện
Luôn trách anh ta vô tình, nhưng người vô tình nhất chính là cô.Phần 1: Nỗi lòng người ra đi
Ngày đó, trong công viên...
Một người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt dạt dào hạnh phúc, đang ngồi một bên ngắm đứa con nhỏ 3 tuổi hồn nhiên nô đùa.
Chợt, cô nhớ đến 1 chuyện.
Hàng loạt tờ báo hôm qua giật tiêu đề: Giám đốc Lương Tử Nhan- tập đoàn hùng hậu Lương thị tự sát tại nhà riêng.
Toàn là những bài báo nhảm nhí, kể lể về cuộc đời anh ta, tường thuật anh ta sinh thời giỏi thế nào, tài cán ra sao...
Nực cười. Anh ta là người vẫn chứng nào tật nấy. Thậm chí lấy cái chết ra làm công cụ P.R cho mình.
Cô nhớ bài báo có đoạn: Ngài Lương trước khi chết, trên người vẫn ôm khư khư tấm ảnh. Trên ảnh viết dòng chữ: Nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không?
Đáy lòng cười lạnh. Anh ta nghĩ, sau bao nhiêu chuyện anh ta làm với cô, từ “ tha thứ” còn có thể xuất hiện sao?
Cô ngu si quá đủ, tất cả giới hạn đã dừng lại từ rất lâu rồi.
“Con cá nhỏ !!!”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, cắt ngang những dòng suy nghĩ hận thù trong lòng cô.
Bích Như giật mình.
Biệt danh đó.... Là biệt danh một người đặt cho cô. Và cũng chỉ có duy nhất người đó gọi.
Người đó luôn khen cô lương thiện.
Người đó còn nói: Nếu mỗi người được ví như một con vật, thì cô sẽ là một con cá nhỏ đáng yêu, đơn thuần, thanh khiết.
Bích Như quay lại. Người đó...
Vẫn gương mặt đó, vẫn nụ cười hiền lành dịu dàng nhìn cô, và như một phép màu, luôn xuất hiện lúc tâm hồn cô u ám nhất...
Đáy mắt Bích Như nhất thời dâng lên một luồng nóng ấm, khi nhìn thấy anh, cô như người đi ngòai biển đêm thấy ánh sáng của ngọn đèn, trong lòng nảy lên một niềm may mắn và cảm động, không thể nói nên lời.
Là Hải Đăng.
Quả nhiên, anh ở đây.
Cô dợm chân toan chạy về phía anh, nhưng sau đó, ánh mắt buồn bã, chỉ đứng yên, dịu dàng nhìn anh.
Cô và anh, giờ biết dùng thân phận gì đối mặt cùng nhau?
Thái Hải Đăng ngồi trên xe lăn, gương mặt tuấn tú cách Bích Như vài mét, mỉm cười nhu hòa nhìn cô. Anh thấy sự khó xử của cô. Tim, lại nhói lên từng cơn.
" Sếp tới đây là để...?" Chỉ biết dùng xưng hô sếp để gọi, vì ngày xưa anh là tổng giám đốc của cô.
Cô ngàn vạn lần không muốn gọi anh là cậu chồng.
Cô và anh ta đã chấm dứt rồi.
Nhìn vào mắt cô, anh cố nén chua xót.
Cô bé, em đừng kiên cường thế. Đau mà cứ cố nén, sẽ càng đau hơn đó, em biết không?
"Dạo gần đây e... à không, Như sống có tốt không?" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính chậm rãi truyền đến.
Anh ta chết dí ở đâu, giờ mới mò tới hỏi han cô, Bích Như cảm thấy thật nực cười.
" Ổn" Cô giờ có con làm điểm tựa tinh thần, một công việc ổn định, bạn bè tốt xung quanh, có cha mẹ, họ hàng thương yêu. Tính ra cô vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều người.
"Đứa bé đó là con của Tử Nhan?" Anh chỉ về đứa bé xinh xắn đang hồn nhiên chơi đùa.
"Nó là con của tôi. Không liên quan gì đến nhà họ Lương." Cô dứt khoát trả lời.
Muốn giành con với cô sao? Đừng hòng.
Cô biết anh ta vừa chết. Khả năng đứa bé được thừa kế là rất lớn.
Nhưng cô không cần.
Khóe miệng nở nụ cười nhạt, Hải Đăng nhìn cô chằm chằm, ưu nhã nói: "Tôi cũng không phải họ Lương. Như nói với tôi làm gì?"
Bích Như ngẩn ra. Quê 360 độ.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô " Tử Nhan mới mất"
" Tôi biết" Gương mặt người con gái đang dịu dàng, khi nghe đến tên ấy thì lửa hận phun trào. Giọng nói cô trở nên lạnh lùng, gương mặt thoáng chốc đanh lại.
Cô giờ như đang nói về một kẻ đâm cha, gϊếŧ mẹ, đốt nhà, hãm hại nguyên cả dòng họ mình vậy.
" Có thể đi viếng nó không? Trước lúc chết nó vẫn cầu xin nhận được tha thứ" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính chậm rãi truyền đến.
"Anh nói cái gì?" Bích Như nhìn Hải Đăng, cô tưởng như mình vừa mới bị sét đánh ngang tai.
Đôi mày thanh tú của cô chau lại.
Bích Như tự giễu: Nhìn cô giống thánh mẫu lắm sao?
"Không-đi" Đôi môi gằn từng tiếng lạnh lẽo.
Ánh mắt Bích Như tối sầm lại, sau bao nhiêu đau khổ anh ta gây ra cho cô, bắt cô đi viếng ta.
Mơ đi!!!
Phút chốc, không khí u ám như đè nén khắp cả công viên.
Dừng một lúc, Hải Đăng từ tốn giải thích: " Hai ngày trước tôi phải ra nước ngoài công tác, nghe tin Tử Nhan có biến, vội vã bay về. Biết được di nguyện của nó, thì vội đến tìm Như ngay.... .... Mong em...... à không, mong Như giúp nó yên lòng nơi chín suối."
Giọng điệu của anh lộ rõ sự mệt mỏi cùng uể oải. Nhưng tinh thần vẫn cố cậy mạnh, giữ ngữ điệu bình tĩnh như thường.
Buồn cười, ai bảo anh ta tới đây. Nghĩ mình là superman sao? Giờ ngồi đó than vãn với cô?
Bích Như quay mặt nhìn ra chỗ khác: "Mệt thì về nhà nghỉ đi. Nhớ uống nhiều nước bổ sung muối khoáng. Ăn nhiều món ăn dinh dưỡng. Còn nữa. Mùa này thời tiết thất thường. Lúc nào cũng phải thủ sẵn thuốc cảm mạo, và dầu xoa bóp phòng khi đau nhức" Cô biết mỗi khi trời lạnh, các khớp xương anh hay nhức nhối.
Di chứng của tai nạn năm nào.
Cô đây là..... đang quan tâm anh sao?
Phải vậy không?
Trái tim lạnh giá dường như có dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào, nhưng Hải Đăng cố gắng để bản thân không hy vọng quá nhiều.
Ánh mắt thâm thúy ngước lên tìm kiếm gương mặt cô, khoảng cách gần dưới ánh sáng mặt trời, cô sáng rực như sao trời. tuy rằng cô đã quay đi, nhưng anh vẫn cảm nhận được, trong đáy mắt cô là sự ân cần lo lắng, tim của anh như bị một bàn tay buộc chặt.
Cô vẫn luôn quan tâm anh như thế.
Dẫu không yêu anh, nhưng trong tìm cô, anh vẫn có một vị trí .
Vậy là đủ rồi.
Anh sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ khoảnh khắc này!
Anh ôn hòa mở miệng: "Như cũng phải biết tự chăm sóc tốt bản thân. Em... à không, Như dạ dày không tốt, đi ra ngoài ăn uống nhất thiết không được cả nể ăn đồ cay. Như vốn không chịu được lạnh. Nên ngủ đừng mở máy lạnh. Mở quạt thôi. Mở máy lạnh, dễ cảm mạo đó, biết chưa?"
Bích Như ngẩn ngơ. Cái này là "trả lễ" câu nói của cô khi nãy đó hả?
"Như có thể vì tôi mà... đi viếng nó không? Coi như tôi cầu xin Như..., được không?"
Anh đã hạ thấp bản thân, dùng giọng điệu của người cậu tuyệt vọng cầu xin người mình yêu… đi thăm cháu mình lần cuối.
Bích Như không biết nỗi khổ tâm của Hải Đăng, nhưng nghe giọng điệu đau thương của anh, hốc mắt cô đỏ lên, ý lạnh trên khuôn mặt dần tản đi, lòng cũng từ từ mềm xuống.
Nhưng cô quyết không thỏa hiệp.
"Không cần tổng giám đốc cũ quan tâm, đám tang giám đốc cũ sẽ có rất nhiều người đến viếng, thiếu đi tôi cũng không thể không làm đám ma được. Hơn nữa , nói thẳng ra tôi không muốn đi, ngài hà tất gì ép tôi?"
Lời nói bên tai Hải Đăng, giọng nói thanh lạnh ẩn chứa rõ sự oán hận. Ánh mắt nhìn đến đứa con vì hắn suýt bị mất, trái tim cô như bị khoét sâu, đầy đau đớn.
Hải Đăng người, dùng ánh mắt lắng đọng tất cả nỗi bi ai, chua chát để nhìn cô, gương mặt tuy trầm tĩnh nhưng trái tim đã lở loét, đau đến không còn cảm giác.
Em, vì sao lại như thế?
Cô bé thánh thiện ngày xưa giờ đã bị thù hận che lấp.
Hoặc là, có yêu mới có hận.
Em căn bản là còn yêu nó sâu đậm.
Cả người Hải Đăng vì ý nghĩ này mà tỏa ra hơi lạnh, anh lạnh lùng đâm dao vào tim mình:
"Em vẫn còn yêu Tử Nhan?"
Hoàng Bích Như không trả lời thẳng vấn đề của Thái Hải Đăng, chính là lạnh lùng vặc lại:
” Tổng giám đốc xin hỏi ngài hỏi như thế vậy là có ý gì? Chuyện tôi yêu hay không yêu ai có liên hệ gì với ngài sao?”
Trong lòng Hải Đăng nhói lên, ánh mắt trong veo đè nén tơ máu đang nổi lên, cười nhạt rồi khàn khàn giọng nói:
"Quả thật Như vẫn còn yêu nó. . . . . .Có yêu mới có hận. Yêu càng nhiều, hận càng sâu. Nếu Như đã yêu nó như vậy, sao không thể tha thứ cho nó, cũng là cho bản thân mình một cơ hội sống tốt hơn."
Lời này nếu là Bích Như trước kia, nhất định sẽ dao động, sẽ quay đầu, nhưng Bích Như hiện tại... nghe xong lại nhăn mi, lắc đầu nói:
” Hết thảy chỉ là ảo giác của ngài thôi ngài sếp tổng à, tôi thật sự rất hận anh ta. Hận đến thấu xương. nên tôi sẽ không mềm lòng...”
Cô không cho phép lần thứ 2 biến mình thành não tàn!
Tuyệt đối không thể!
Đôi mắt chim ưng nhìn vào chiếc nhẫn cưới cô còn đeo trên tay.
Bích Như thấy anh nhìn chằm chằm, cô hoảng sợ, giấu bàn tay ra sau lưng.
" Bỏ-ra"
Hải Đăng trừng mắt, mặt mày thâm trầm ra lệnh.
Bích Như sợ hãi. Chưa bao giờ Hải Đăng dữ dằn với cô như thế.
Cô bước tới, sợ sệt rút chiếc nhẫn trên tay ra đưa anh.
Hải Đăng bật cười. Cô bé này, quả là nhân viên ưu tú. Thông minh, hiểu ý cấp trên. Chỉ mới dặn 1, mà đã làm 3 rồi.
Anh cầm chiếc nhẫn trên tay, ngữ điệu ôn tồn mà nghiêm khắc:
"Nếu đã không còn yêu nữa, thì hà cớ gì giữ lại nhẫn cưới. Vứt đi...."
Nói rồi anh dùng sức quăng chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn lăn một vòng, lăn đến trên đường cái.
"Không....." Bích Như hét lên khi nhìn thấy chiếc chiếc nhẫn sắp biến mất trong tầm mắt.
Trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Chiếc nhẫn đó thể hiện cho sự thù hận của cô. Bao năm qua cô sống nhờ thù hận. Nay mất nó rồi, cô lấy gì làm động lực sống tiếp đây.
"Không thể, không thể. . . . . ." Bích Như miệng lẩm bẩm, bước chân hốt hoảng chạy về phía con đường cái đối diện, cúi đầu nhặt chiếc nhẫn lên.
Đột nhiên một chiếc xe chạy chuyển hướng, tốc độ vun vυ't lao về phía Bích Như.
"Con cá nhỏ! Cẩn thận xe ... ..." sắc mặt Hải Đăng thoáng chốc trở nên trắng bệch như giấy, anh hốt hoảng kêu to.
Thái Hải Đăng vội vã điều khiển xe lăn chạy thật nhanh đến bên Bích như. Khi anh cách cô vài mét, nhác thấy xe hơi sắp gần kề, trong giây phút sinh tử ấy, không biết lấy sức lực từ đâu ra, Hải Đăng rướn người lên, toàn thân đổ nhào qua, đẩy Bích Như văng ra xa khỏi nguy hiểm.
—— "Rầm ——"
Tiếng va đập, tiếng phanh gấp, toàn thân Hải Đăng bị xe cán qua, xe lăn đè lên người.
Một vũng máu đỏ tươi lan rộng dần.
Thân thể cùng với mặt đất lạnh như băng giao hòa, phát ra âm thanh thê lương, Thái Hải Đăng như chiếc lá thu tàn lụn. Anh biết mình rồi sẽ mềm mại hòa vào lòng đất mẹ, vĩnh viễn không quay về.....
Không khí trầm lặng, dường như nó hoàn toàn đông lại xung quanh anh, chẳng hề lưu động nữa......
Hoàng Bích Như mặc kệ chiếc nhẫn cưới cùng những vết trầy xước trên thân, nhanh chóng bò dậy, chạy tới, ôm lấy Hải Đăng đang nằm trong vũng máu. "Hải Đăng, Hải Đăng...... Anh không sao đâu, anh nhất định sẽ không sao đâu!"
Toàn thân Hải Đăng toàn là máu, máu chảy nhỏ giọt ra ngoài đất, ào ào chảy mạnh như nước lũ, ngăn cũng không thể ngăn.
Bích Như dùng bàn tay run rẩy, cố gắng giữ chặt người anh, không cho máu tiếp tục chảy ra, nhưng BMVNAHN, máu vẫn ồ ạt chảy ra ngoài, trong nháy mắt nhiễm đỏ hai bàn tay cô.
Máu ơi, ta van mày, đừng chảy nữa.
Ông trời ơi, con van ông.
Máu anh hòa cùng nước mắt cô, tang thương....
Mí mắt suy nhược thoáng chớp động, Thái Hải Đăng cảm giác mình như đang được đặt trong hầm băng, nội tâm thật lạnh, nhưng vẫn không cảm nhận được một chút xúc cảm sâu sắc nào. Anh mở mắt, gương mặt xinh đẹp gần kề trước mắt anh, dần dần từ mông lung trở nên rõ ràng.
Con cá nhỏ? Thật sự là em sao?
Em không sao. Thật tốt quá.
" Cá nhỏ ngoan ….….Anh không sao ......, đừng sợ......"
Anh cố gắng vươn tay ra, lau đi những giọt nước đọng trên mắt cô. Nhưng cánh tay lại nặng như được làm bằng chì cứng ngắc, cố tình trêu ngươi, không theo sự điều khiển của anh.
"Anh....... " Bích Như thấy Hải Đăng tỉnh dậy, gọi một tiếng. Cầm bàn tay anh đang khó khăn giơ lên, cảm giác lạnh như băng, khiến lòng cô run lẩy bẩy, vội vã đặt bàn tay mình lên tay anh, nắm thật chặt, cố sức làm nó ấm áp.
“Ổn rồi, con cá nhỏ, mọi chuyện đã trôi qua rồi, em đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không ai có thể tổn thương em được nữa đâu.” Hải Đăng dùng sức ngồi dậy, sau khi cố nói ra hết câu nói đầu tiên, từng ngụm, từng ngụm máu đỏ tươi trào ra khỏi miệng, khiến hàm răng trắng sáng của anh cũng nhiễm đỏ.
Nước mắt cô rơi xuống như mưa, tay không ngừng lau chùi vệt máu nơi khóe miệng anh, "Anh Hải Đăng, em không sợ, có anh bên cạnh, em không sợ gì cả. Anh đừng nói gì cả. ... ... Xe cứu thương lập tức tới ngay....... đừng nói chuyện... ....."
Hải Đăng cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh như băng, tri giác từ từ tiêu tán.......
“Anh, nhất định phải nói, em đừng sống trong thù hận nữa có được không?” Cũng đừng nhìn đời bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy. "Khụ, khụ!" Kèm theo từng hồi ho khan kịch liệt, là từng ngụm máu tươi phun mạnh ra ngoài, giờ phút này, cả người và quần áo Hải Đăng dính đầy máu, sắc màu càng khiến không gian xung quanh càng thêm u tối.
"Được rồi! Anh, đừng nói nữa....... Chừa chút hơi sức.......Cố gắng lên......."
Cả người Hoàng Bích Như run bần bật, cô có cảm giác sợ hãi, bây giờ cô không biết nhịp tim của mình có thật còn đang đập hay không.
"Bây giờ anh không nói...... sợ rằng vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội ......"
Hơi thở anh càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng mỏng manh yếu ớt, đâm nát lòng cô:
“Con cá nhỏ của anh là thiện lương nhất.” Âm thanh anh thều thào, không còn chút sức lực, “Ngoan, nghe lời anh, buông bỏ thù hận đi em. Khi một người bắt đầu biết hận, họ sẽ không thể sống vui vẻ được nữa đâu, em biết không?”
"Anh luôn chiều em mà. Lần này anh không chiều em à. Em đã bảo anh đừng nói nữa! Em nghe anh, anh nói gì em cũng nghe anh hết ... ..." Hoàng Bích Như nghẹn ngào, lời nói đã có chút không mạch lạc.
"Em...... Nhất định phải, sống thật tốt....." Đôi môi trắng bệch mở lần cuối cùng.
Đôi mắt suy nhược không còn chút sức lực dần dần đóng lại, đôi tay lạnh như băng dần dần cứng ngắc, trượt khỏi lòng bàn tay cô, vô lực mà rớt xuống lòng đường lạnh băng.......
"Không! Không thể nào....... Anh Hải Đăng, anh mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi có được không...... Anh luôn chiều em. Em nói gì anh cũng nghe. Em xin anh đấy. Anh tỉnh lại đi. Anh mau tỉnh lại đi được không. Anh đang chọc em đúng không......"
Hoàng Bích Như ôm thật chặt thân thể lạnh buốt của Thái Hải Đăng, miệng không ngừng van cin anh tỉnh lại. Nhưng anh đã không nghe lời cô nữa rồi.
Anh.....
Cô cảm thấy lòng của mình như đang bị dao xoắn lại, đau càng thêm đau......
Cô luôn trách Lương Tử Nhan vô tình, nhưng người vô tình nhất chính là cô.
Vì sao cô lại vô tình với anh như vậy, cô chưa bao giờ quay đầu lại, để cảm nhận chân thật nhất chân tình đang ở bên cạnh mình.
Vì sao, lại để cho anh dùng sinh mạng của mình chứng minh tình yêu với cô?
Cô không cần..... không cần anh dùng cách này để chứng minh.... ...
Cô không muốn anh ra đi.......
Không muốn anh bỏ lại cô.... ...
Không muốn......
Âm thanh huyên náo xung quanh dần dần tan biến, Hoàng Bích Như không nghe được gì cả, mọi giác quan trong cô tê liệt.......
Cô biết, từ giây phút này, cô sẽ không bao giờ có thể nở nụ cười lần nữa....
Nỗi đau lớn nhất trên đời không phải là sinh ly tử biệt, mà là lúc một trong hai người hiểu rõ tình yêu của đối phương, nhưng lại mất nhau vĩnh viễn.
Nỗi đau ấy vĩnh viễn không cách nào vượt qua, cho đến tận giây phút người ở lại ra đi.
Vẫn còn đau…....