Chương 21: Chương 17
Trong lòng Hải Đăng thật ngọt ngào, thật vui vẻ, thật hạnh phúc, thì ra cảm giác được người khác, đặc biệt là người con gái mình thương yêu chăm sóc tốt như vậy. Có thể để cho con cá nhỏ chăm sóc dịu dàng như thế, thật là muốn một lần ngã bệnh. Cháo hôm nay đặc biệt rất ngon.
Nếu giờ phút này cô gái nhỏ có bỏ thuốc độc vào chén cháo này đi chăng nữa, anh cũng sẽ tâm cam tình nguyện ăn sạch.
Nhưng cho dù đang lâng lâng trong cảm giác hưởng thụ, Hải Đăng vẫn nhớ rõ chuyện cô gái nhỏ trước mặt đang chăm chú đút cháo cho mình, vốn mới súc ruột, dạ dày đã rỗng tuếch, cô lại không chịu về nhà mà tình nguyện ở lại đây chăm sóc anh, căn bản là còn chưa ăn cơm tối. Cô quả thật đói bụng lắm rồi. Nghĩ vậy, anh hơi đau lòng, vội vàng đẩy muỗng cháo về phía cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe:
“Em cũng ăn đi. Cứ đút anh mãi thế”
Bích Như ngoan ngoãn bỏ muỗng cháo vào miệng.
Cô “….”
Bích Như cúi đầu, che giấu chân mày hơi nhăn lại.
Má ơi. Cháo này có thể bổ dưỡng đấy, có thể đắt tiền đấy, nhưng… để đc gọi là ngon, nó còn kém quá xa.
Nguyên tắc nấu Cháo phải rang sơ Gạo qua chảo nóng cho ngon. Mà người nấu có lẽ để tiết kiệm thời gian nên bỏ qua bước này, khiến cháo mất đi vị thơm dẻo, hạt gạo nát tinh nát tươm, dính vào kẽ răng, thực khó chịu..
Nhìn thấy thần sắc Bích Như là lạ, Hải Đăng quan tâm lên tiếng hỏi: “Sao thế? Cháo này nóng quá sao?”
Anh cau mày “ Nếu em thấy không ngon thì đừng ăn.” .
Ánh mắt Thái Hải Đăng khi nói câu này có chút gì xót xa, lại như có lỗi, nhưng Hoàng Bích Như đang mãi làm rùa rụt cổ, không nhìn thấy.
Thâm tâm anh thấy bất nhẫn. Cô đối xử tốt với anh như thế, mà anh lại sử dụng tâm kế với cô.
Tất nhiên làm sao có thể lên tiếng chê bai thẳng thắn. Người ta đã tốn tiền mua đãi mình ăn, mình lại làm ra vẻ. Có mà cho chó nó xem đấy à?
Làm người ai làm thế.
Với lại, cô cũng không đến mức là người kén chọn đến nỗi không gì là không thể ăn được.
Nghĩ thông suốt, bờ môi Bích Như cong lên nụ cười khiêu gợi, dịu dàng nói: “Không. Cháo này ăn rất ngon.”
Thật ra, công bình mà nói, cháo này không đến nỗi tệ. Chỉ là với tài nấu ăn của cô… chén cháo bổ dưỡng đăt tiền này không mấy ngon.
Ăn xong một muỗng, Bích Như múc một muỗng khác, đẩy về phía miệng Thái Hải Đăng.
Hải Đăng cũng rất tự nhiên há miệng ra.
Chiếc muỗng sát miệng Hải Đăng như máy bay lượn một vòng, quá cảng vào miệng Bích Như.
Hải Đăng “.....”
Bích Như mở to đôi mắt sáng ngời, cô mỉm cười tinh nghịch “ Em là con gái. Tất nhiên là phải được ưu tiên hơn rồi. Em thật đói bụng. Anh để em ăn nhiều hơn nhé.”
Đáy mắt hay vẻ mặt của Hải Đăng đều không có một tia hờn giận, anh khẽ cười nói“Ừm, ăn nhiều một chút, em vừa mới rửa ruột, bụng trống rỗng, ăn nhiều dinh dưỡng, cơ thể mới có thể mau lấy lại sức”
Ngốc ạ. Anh chưa từng gặp ai ngốc như cô. Làm sao anh không biết, cô thấy cháo này dở, nên mới tình nguyện ăn hết.
Cô căn bản chỉ nghĩ đến người khác mà không quan tâm đến cảm thụ của bản thân mình.
“Nhưng anh cũng phải ăn cùng em. Em không muốn mình phát phì!” Bích Như ngồi trên giường vừa nhẹ giọng dụ dỗ, rành tay đút cháo vào miệng anh.
Dẫu cháo không ngon thì anh cũng phải ăn.
Nguyên tắc của cô: Đồ ăn có thể dở, nước uống có thể dở, nhưng chúng ta quyết không dở hơi mà không “xực phàm”
Có đồ ăn trước mặt lại để mình chết đói. Mấy thằng như vậy, hết xài.
Hải Đăng không biết những suy nghĩ nhuốm mùi trần tục ( nói thẳng ra là thô tục) của Bích Như, anh vui vẻ gật đầu, ánh mắt nhìn cô, trước sau như một, tràn đầy yêu thương.
Khi nãy cô 3 muỗng cho anh 1 muỗng mình. Nhưng tình thế này… haizz, đành có phúc cùng hưởng, có cháo dở cô tạm ăn nhiều hơn anh một chút vậy.
Nghĩ là làm, Bích Như theo nguyên tắc: mình 3 : anh 1.
Bích Như vừa khuấy cháo, vừa kiếm đề tài nói chuyện: “Anh có vẻ rất thích ăn cháo?”
Hải Đăng “.....” Khụ khụ. Cô hỏi thế là thế nào?
Bích Như hoảng hốt, vội để chén cháo sang một bên, đưa tay vỗ vỗ vào lưng anh.
Kết quả, làm Hải Đăng sặc lợi hại hơn.
Bích Như “.....” haha. Ngại quá. Hơi mạnh tay. sr.
Hải Đăng yêu chiều nhìn Bích Như “Anh không sao. Chỉ là nãy giờ không uống nước, cổ hơi khô.”
Khát nước? Sao nãy giờ không nói? Bích Như vội vã đứng dậy: “ Anh đợi chút. Em chạy xuống xem căn tin còn mở cửa không, mua cho anh một chai nước lọc nhé”
Ai biết hệ thống nước nóng trong bệnh viện này còn hoạt động không? Cho dù có, hiện tại ở đây cũng không có ly.
Mà uống nước lạnh không tốt cho sức khỏe, sẽ cảm mạo.
Tốt nhất chạy xuống căn tin mua quách một chai nước suối...
Hải Đăng giữ tay Bích Như lại, khuôn mặt đầy dịu dàng. Anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc xõa ra trước trán cô, động tác nhẹ nhàng đầy yêu thương: “Không cần. Tủ đầu giường có sẵn chai nước”
Bích Như xoay người. Cô ngẩn người ra: Quả thật có chai nước suối trên tủ đầu giường thật.
Ai chuẩn bị, không nói cũng biết.
Bích Như cẩn thận mở nắp chai nước ra, đưa cho Hải Đăng “ Anh uống ”
Sau đó còn cẩn thận dặn dò thêm “ Uống từ từ thôi. Coi chừng bị sặc. ”
Hải Đăng một tay nhận lấy chai nước, tay kia cưng chiều khẽ nhéo mũi cô.
Chỉ là nước lã bình thường, Hải Đăng lại cảm thấy chai nước suối này có vị cam lộ, nó khiến cho lòng anh cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hải Đăng vươn tay, toan để chai nước về chỗ cũ, Bích như đã sốt sắng giành lấy “ Để em ”
Cô giúp anh để chai nước lên tủ đầu giường. Mỉm cười, tiếp tục ăn cháo.
Hải Đăng trầm ngâm nhìn Bích Như một lúc, sau đó anh cương quyết nói “Chuyện hôm nay, anh nghĩ.... có lẽ chỉ là hiểu lầm. Giám đốc Lương không phải cố ý. ”
Bích Như “ xì ” một tiếng. Nội tâm tiểu nhân gào thét: Không cố ý nhưng anh ta cố tình- “A.... ”
Hải Đăng há họng ra . Nuốt xong, anh từ tốn nói
“Mọi người trong công ty đều biết giám đốc Lương là tín đồ ăn cay, đặc biệt các món Tứ Xuyên- Nói tới đây, nét mặt anh thoáng tự trách- Là lỗi của anh, không sớm nói điều này với em ”
2 muỗng tới tấp vào miệng anh.
Hải Đăng “.....”
Bích Như chính thức tức giận.
Đã nói cô ghét tên sếp biếи ŧɦái đó. Ghét cay ghét đắng. Sao cứ nói tới anh ta hoài vậy?
Muốn cô ngủ nằm mơ thấy ác quỷ, ăn thấy nguyên cái vong lượn lờ quanh bàn à?
Im lặng là vàng. Tập trung chuyên môn ăn uống, miễn mình nổi điên lên, cãi cọ với anh ta ( Hải Đăng).
Hải Đăng cười khổ. Anh biết trong lòng cô hiện giờ rất tức giận. Anh không phải thần thánh. Thấy người con gái mình yêu ghét tình địch ra mặt, anh thích lắm chứ. Thậm chí có lúc anh còn có suy nghĩ giậu đổ bìm leo.
Nhưng... anh không thể. Cô bé của anh thiện lương như vậy, không thể vì nó mà đánh mất bản chất tốt đẹp.
“ Thật ra giám đốc Lương…. ”
“Anh thích ăn cháo lắm đúng không? ” Bích Như khó chịu cắt ngang lời anh, nội tâm cô gào thét dữ dội: Cô-muốn-chuyển-đề-tài.
Anh rảnh làm thiên sứ nhưng cô không rảnh làm thánh mẫu à nha.
Đề tài câu chuyện thay đổi quá đột ngột, từ thằng cháu yêu nhảy tới sở thích ăn uống của anh, khiến Hải Đăng ngơ mất mấy giây rồi mới nói, “Ừ.... ”
“Nếu anh thích ăn cháo như vậy, hôm nào em sẽ nấu cho anh ăn. .Thực ra, em cũng biết nấu ăn.” Cô hứa hẹn.
Không phải chỉ biết, mà là rất ngon.
“Ừ.” Chỉ là một món ăn bình thường, nhưng anh lại có chút mong đợi, vì thế mỉm cười.
Tim Bích Như vì nụ cười của anh bỗng đập mạnh.
Hỏng rồi! Tại sao sức cám dỗ của mình trước trai đẹp càng ngày càng kém như vậy?
Mình mắc bệnh mê trai nặng lắm rồi.
huhu
Nghe được đáp án mình mong muốn, trong lòng thích thú, Bích Như tiếp tục đút anh ăn cháo.
Vui vẻ quá sớm. Hải Đăng đời nào chịu bỏ qua cho cô dễ dàng như thế. Anh tung ra đòn quyết định “Em đã kể với anh, phòng em làm việc chỉ có duy nhất một mình em. Khi nãy, giám đốc Lương còn kêu em đi cùng anh ta gặp khách hàng....”
Oh my god. Tha cho tôi đi, anh hai. À không, mình có anh hai ở nhà rồi. Kêu anh ta là anh hai là xúc phạm… ba mẹ.
Làm ơn n-e-x-t dùm con cái.
Người đâu mà dai quá trời.
Mà khoan đã. Anh ấy nói vậy.... “Có ý tứ gì?”
Thì sao? Chuyện phòng làm việc và việc gặp khách hàng, có gì khuất tất sao?
Hải Đăng nhìn Bích Như, ánh mắt tràn đầy âu yếm “ Tổ thiết kế gồm 15 người, 14 người nhân viên sẽ làm việc chung trong một phòng rộng. Riêng trợ lý giám đốc được ưu tiên phân phòng riêng. Còn nữa. Nhiệm vụ của trợ lý là theo sếp đi ký kết các buổi hợp đồng. Em hiểu chưa? ”
Bích Như cảm giác lỗ tai mình ù đi. Cô hoang mang nhìn anh, không tin xác nhận lại “Vậy ý anh nói, anh ta là đang muốn cất nhắc em vào vị trí trợ lý giám đốc?”
“Em thông mình nhất. Em nghĩ xem.” Tử Nhan không có ý định đó. Anh cũng sẽ làm.
Bàn tay to lớn của Hải Đăng trìu mến vuốt mái tóc của cô, trong ánh mắt không che giấu yêu thương.
Bích Như ngẩn người nhìn anh. Trong giọng nói của anh, trong mắt anh cô nhận ra hai chữ tự hào.
Giọng anh lúc này.... Đó là giọng nói khi ông nội khi nghe cô báo tin qua điện thoại là mình được nhận vào làm việc tại tập đoàn Lương thị. Là đã ánh mắt khi cha mẹ cô nhìn cô lúc cô báo tin đậu đại học, khi anh hai cô khoe với những người bạn em tao tốt thế này, em tao giỏi thế kia.....
Ánh mắt ấy, cộng với tất cả những điều anh vừa nói, ý tứ chính là, cô phải có thực tài mới được những hưởng ưu đãi đó, đúng không?
Bích Như cười cười, mở nắp chai nước đưa cho Hải Đăng
“Thật ra, em tức giận nên nói thế thôi. Chứ em cũng thừa biết, anh ta có tài thánh mới biết em không ăn được đồ cay. Có lẽ anh nói đúng, là do em không may thôi.”
Bích Như nói xong, lại ăn, cô cũng không nghĩ tới, tại sao Hải Đăng chỉ quen mình 2 ngày lại biết mình có tiền sử viêm dạ dày.
--- ------ ------ --- ----- ------ ------ --- ----- ------ ------ ------
Hậu trường:
Màn 1: Cảnh 1: ( Action!):
Quần chúng * kêu gào*: Chương này chán quá tác giả ơi, nói tới nói lui, đút ăn đút uống không à. Chẳng có kịch tính gì cả.
Tác giả * xụi lơ* Bỏ lâu quá, tuột cảm hứng, đang mài lại. Các bác cứ bình tĩnh.
Sau đó vớt vát thêm : “Mọi người phải công nhận, chương này ngọt ngào , đúng không? “
Đám đông quần chúng: “Ngọt cái khỉ mốc “
Đả kích xong, các vị độc giả anh mình sáng suổt xoay người, phủi mông rời khỏi, bỏ lại con mẹ tác giả ấm ức gào khóc * Oa oa oa không chịu đâu . Lũ độc ác. Trở lại đây, khen ta cái coi *
--- ------ ------ ------
Màn 1: Cảnh 2( Action, to be continue!):
Lương Tử Nhan * hùng hổ* Tác giả đâu? Tác giả đâu? Ta phải tìm mụ ấy tính sổ
Tác giả * Ló mặt mốc ra*: Ở đây nè. Réo gì như réo hồn vậy bố?
Lương Tử Nhan * ôm chân tác giả khóc nức nở* : Mấy bữa nay con không được lên sàn diễn. huhu. Con bị khán giả lơ rồi. Ứ chịu. Mẹ bắt đền đi ( Nắm chân tác giả, lôi xềnh xệch)
Tác giả ( khóc không thành tiếng): Được rồi. Chương sau ta đưa ngươi lên sàn... chứng khoán luôn, chịu chưa? Giờ buông chân ta ra coi.
Lương Tử Nhan (buông ra, tác giả té chổng vó)
Khán giả xem kịch vui Hải Đăng “.....”
Tác giả “.....” chính thức khóc thành tiếng. “huhu. BMVNAHN, ta ko ngược ngươi, ta thề không lên nữa. ”
Hải Đăng ( từ đâu xuất hiện, lết xe lăn đến, chìa tay ra cho tác giả)
Tác giả ( rơm rớm nước mắt, nắm tay, bò dậy): Quả là con ruột có khác.
Hải Đăng: “Không sao đâu.... Ngoan.... Đừng khóc....” ( Nghĩ thầm: giờ mới biết, bản tính Bích Như di truyền từ ai)
Khán giả xem kịch vui “.....”