Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 42: Đột nhiên cãi nhau

“Là Kiền Thiên Ý phải không?” Ngụy Lai trợn to mắt như chuông đồng, gom hết sức nhìn vào bóng tối, rụt rè nói: “Đừng dọa bọn tui mà Kiền Thiên Ý. Bọn tui sắp chết rồi đây này.”

Sơ Ân điên cuồng lắc đầu: “Không, không phải Kiền Thiên Ý đâu… Hình như là phụ nữ có thai, mặc quần áo màu trắng, bụng to lắm, nửa người trên xiêu vẹo, uhuhuhuh, hình như là ma nữ…”

Phương Mãn: “Tôi nghĩ cổ đang đợi bọn mình đến đấy, khả năng có manh mối.”

Ngụy Lai: “Thế mình đi cùng nhau hả?”

Sơ Ân: “Lỡ cổ lao về phía mình thì sao? Tụi mình rúm rụm một chỗ thế này chạy không nhanh được đâu.” Sơ Ân nghĩ ngợi chốc lát, bèn chui tọt ra sau Khổng Khuyết: “Phương, đạo diễn Phương anh đi đi, cổ đánh không lại anh đâu.”

Phương Mãn nhoẻn cười, bắt đầu màn tẩy não: “Nhìn khắp cái giới giải trí này, ai là người quay nhiều cảnh võ thuật nhất? Ai đã uýnh nhiều ngôi sao nhất từ lúc mới debut đến nay?”

Sơ Ân: “…” Là mị.

Phương Mãn nói tiếp: “Bọn tôi phải vào đây là để giúp anh giai nào luyện gan?”

Sơ Ân: “…” Hình như cũng là mị.

Phương Mãn: “Ai có đôi mắt sáng nhất, có thể nhìn thấy bà bầu trong bóng tối mà bọn tôi không thằng nào nhìn thấy?”

Sơ Ân: “…” Là mị nốt, u hu.

Phương Mãn vỗ tay đánh bép: “Sơ Ân à, không phải bọn tôi chọn cậu mà số mệnh đã réo tên cậu. Dũng cảm đối mặt với nỗi sợ của mình đi nào, xông lên, Bé Điệu!”

Ngụy Lai cũng vô tay đôm đốp: “Đúng rồi, xông lên Bé Điệu!”

Phương Mãn và Ngụy Lai bắt đầu cổ vũ: “Bé Điệu, Bé Điệu, Bé Điệu. One punch – Bé Điệu!”

“Vừa có thể cứng vừa có thể mềm chính là khởi nguồn của ánh sáng. Điệu chính là bảo tàng của Tấn Giang!”

“Bé Điệu is the best!”

Sơ Ân: “…”

Sơ Ân kéo nhẹ áo Khổng Khuyết, Khổng Khuyết không nói nhiều mà chỉ nhẹ nhàng bảo: “Cố lên.”

“Cố lên” chính là cái từ vô dụng nhất thiên hạ!

Giây phút này, bộ phim về cuộc đời bất chợt lướt qua mắt Sơ Ân như đèn kéo quân. Từ thằng nít quỷ xấu xa dọa ma cậu làm cậu sợ chết khϊếp, rồi mắng cậu là thằng nhát gan trong cô nhi viện, đến những người yêu nhạc của cậu nói rằng âm nhạc của cậu đã chữa lành tâm hồn mình. Và Ngụy Lai đã đối xử với cậu tốt như nào, sau này cậu nhất định phải bảo vệ Ngụy Lai thật tốt. Với lại vé vào cửa ở đây tận 100 đô la Úc lận, đắt đỏ như thế thì không được để phí phạm cuộc chơi!

Sơ Ân moi trong túi ra mấy tờ bùa vàng rồi phát cho mỗi người một tấm: “Thôi, em đi vậy… Em muốn làm một người dũng cảm. Đây là toàn bộ gia sản của em, để lại cho các anh.”

Sơ Ân, niềm hy vọng của cả đội dũng cảm lên đường.

Song mới đi được vài bước, chân Sơ Ân đã nhũn như chi chi, bèn dứt khoát nằm xuống đất rồi bò lết. Bỗng phát hiện một chuyện động trời, ấy là bóng đen mà cậu ta nhìn thấy mờ mờ hồi nãy giờ hình như mất hút rồi.

Sơ Ân ngoái lại thì thào: “Cô ấy… đi rồi hay sao ý?”

Phương Mãn: “Chưa đâu, vẫn ngửi thấy mùi mà.”

Sơ Ân: “…” Thế cổ ở đâu?

Sơ Ân quay đầu lại, bóng đèn trên đỉnh đầu chợt chớp sáng, cậu ta lập tức trông thấy một người phụ nữ nở nang quỳ rạp trên mặt đất, bụng bự, tóc tai bù xù đang bò tới như dã thú.

Sơ Ân: “Aaaaaaaa!!!”

Phương Mãn: “Vãi nồiiiii!!!”

Ngụy Lai: “Aaaaa!!!”

Không đến một giây sau, đèn lại tối sầm. Sơ Ân sợ đến mức chống tay sau lưng lùi một mạch về sau. Bỗng có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ chân cậu ta rồi kéo giật lại.

Sơ Ân: “Aaa!!! Cô ta kéo chân em!!!”

Phương Mãn lập tức nhào đến đè lên người Sơ Ân, hét to: “Giỏi thì kéo cả ông này, ông đây một tạ đấy! A huuuu!”

Ngụy Lai cũng tức khắc bổ nhào lên người Phương Mãn: “Nữa này! Người ta 80 kí nhá!”

Sơ Ân phải một mình gánh vác tất cả, vừa khóc vừa mắng: “Này, các anh đè chết tui rồi!”

Đúng lúc này, một tiếng hét cuồng loạn đột nhiên vang lên, một NPC khác đi tới, siết cổ người phụ nữ rồi lôi về phía sau.

Tiếng kêu của người phụ nữ vô cùng chói tai, bén nhọn thê lương vang vọng khắp hành lang, tựa một nhát dao xiên thẳng vào não Khổng Khuyết, hiện thực và ký ức bỗng trở nên rối loạn.

Mẹ, mẹ bị lôi đi trước mặt hắn.

Hắn chỉ có thể nhìn, không thể làm gì được.

Khổng Khuyết lập tức đưa tay lên nách toan rút súng, song chỉ sờ thấy không khí.

Súng đâu? Tại sao không có súng?

Khổng Khuyết chớp mạnh mắt rồi lao về phía bóng tối, chưa kịp cất bước đã bị vấp đến loạng choạng, mất thăng bằng té nhào vào một thứ gì đó rất mềm.

Giống như rơi xuống vực sâu và bất ngờ được một đám mây đỡ lấy.

Khổng Khuyết chìa tay chạm vào đống thịt mềm mại.

Phương Mãn: “… Á đù đừng có sờ mó anh, Khổng Khuyết, kinh dị quá!”

Khổng Khuyết ôm lấy ngực, lật người đứng dậy.

Sơ Ân nằm bẹp dí trên sàn, lặng lẽ rơi lệ: “… Đứng lên đi, em sắp thành thịt ép rồi!”

Tiếng hét của người phụ nữ nhỏ dần, và đèn trên đỉnh đầu bật sáng.

Bốn người lấy lại được ánh sáng, trông cả đám lúc này có vẻ tàn tạ.

Sơ Ân nước mắt lưng tròng ngồi trên đùi Ngụy Lai, ba hồn bảy vía còn chưa về. Ngụy Lai giơ tay sờ mặt mình, “Makeup của tui còn không Sơ Ân?”

“Trôi hết kem nền rồi,” Sơ Ân dụi mắt, nói bằng giọng mũi, “Ngụy tú bà, em muốn xì mũi.”

Ngụy Lai moi trong túi ra tờ bùa Sơ Ân đưa cho, “Chỉ có cái này thôi.”

Sơ Ân: “…”

Khổng Khuyết nhìn Ngụy Lai vỗ nhẹ vào lưng Sơ Ân rồi vo lá bùa lau nước mắt cho cậu ta, trong lòng đột nhiên trào dâng ý tưởng tống họ sang Siberia đào quặng.

Quá ồn.

Phiền phức.

Nhức đầu.

Khóc sẽ chết, sao họ vẫn còn sống?

Phương Mãn hắt hơi một cái, ban nãy lúc người phụ nữ hét lên, mùi máu Khổng Khuyết đã tràn ra rất nồng, chứng tỏ tâm trạng của hắn dao động rất lớn, và hiện tại mùi máu trên người hắn vẫn chưa tan hết.

Thế nhưng Khổng Khuyết lại đang đứng rất lịch sự, thậm chí còn mỉm cười nhìn Sơ Ân và Ngụy Lai, như kiểu rất tâm lý đợi Sơ Ân khóc xong. Kỹ năng giả vờ của hắn quá hoàn hảo, nếu Phương Mãn không ngửi được cảm xúc thật của hắn thì cơ bản là không thể phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào.

“Khuyết er?” Phương Mãn đứng trước mặt Khổng Khuyết, chặn tầm mắt nhìn Sơ Ân Ngụy Lai của hắn: “Cậu sao rồi?”

Khổng Khuyết cười nói: “Tôi ổn.”

Phương Mãn nghĩ thầm, mùi thế kia mà ổn cái gì.

Là sợ? Hay đơn giản là nghĩ họ là tạ kéo team?

Cứ tiếp diễn như thế này thì đừng nói đến việc Khổng Khuyết sẽ làm ra hành động biếи ŧɦái gì, mà một thân yếu ớt mong manh của gã sẽ bị mùi máu xông cho ngất xỉu mất.

Phương Mãn bèn lấy trong túi ra viên sôcôla vừa thó ban nãy, đưa cho Khổng Khuyết: “Muốn ăn không?” Phương Mãn nghĩ, nếu Khổng Khuyết cứ hôn là về được trạng thái bình thường thì cho hôn tòe mỏ gã cũng chẳng thành vấn đề.

Khổng Khuyết mỉm cười, hỏi: “Anh nhận ra rồi à?”

Phương Mãn biết Khổng Khuyết đang nói tới việc mình nhận ra hắn không có vị giác, bèn gật đầu: “Anh đoán được.”

Khổng Khuyết cười nói: “Cho nên, anh muốn điều khiển tôi bằng việc tôi có thể lấy được vị giác thông qua anh?”

Mùi máu trên người Khổng Khuyết càng thêm nồng nặc. Hắn nghĩ Phương Mãn đã nắm được một nhược điểm trí mạng của hắn, đây là điều hắn tuyệt không cho phép.

Phương Mãn: “Gì, điều với chả khiển cái gì. Lớn bằng này rồi còn sợ bị kẹo lừa đi mất hả?”

Khổng Khuyết vung tay gạt văng sôcôla trong lòng bàn tay Phương Mãn, nói: “Phương Mãn, tôi không cần anh bố thí.”

Phương Mãn: “…”

Khổng Khuyết không thích ánh mắt dè dặt quan sát mình của Phương Mãn, càng không thích Phương Mãn coi mình là cỗ máy có thể hoạt động bình thường chỉ bằng một viên kẹo.

Là vì hắn biến thành mùi khó ngửi nên Phương Mãn mới lấy kẹo dỗ hắn.

Không bao giờ ăn kẹo nữa!

Phương Mãn nhướn mày nói: “Tôi bố thí cậu? Ha, lạ nhỉ, cái đũa chuyên dùng của chủ tịch Khuyết sao mà làm được hành động có độ khó cao như bố thí? Sao, đũa không được tự có ý thức của mình chứ gì?”



Sơ Ân quên cả sụt sịt, thì thào với Ngụy Lai: “Họ cãi nhau à?”

Ngụy Lai gật đầu, kéo Sơ Ân đứng dậy, cảm thấy xấu hổ tột đỉnh. Kỳ thực anh ta thích hóng hớt người ta cãi nhau lắm, cơ mà xấu hổ ở chỗ là không hiểu bọn họ đang tranh cãi cái gì. Phương Mãn bảo gì mà đũa chuyên dùng của chủ tịch Khuyết? Phương Mãn không đến nỗi nhỏ thế chứ, cũng phải cỡ quả chuối tiêu cỡ bự chứ nhỉ!

Sơ Ân sợ nhất là người khác cãi nhau nên chẳng dám khóc nữa, động đậy chân, bỗng kêu lên một tiếng.

Có gì cứng cứng trong tất ý.

Sơ Ân cúi xuống, moi trong tất ra một chiếc chìa khóa.

“Chìa khóa!” Sơ Ân hít nước mũi, giơ tay lên cao, “Ban nãy tóm chân, NPC đã nhét vào tất em!”

Ngụy Lai phấn khích hô lên: “Cưng thành công rồi Sơ Ân ơi! Hôm nay đạt KPI rồi!”

Phương Mãn vỗ tay, “Mình đi tiếp thôi, còn chưa tìm được Kiền Thiên Ý.”

Có đèn rồi, cuối cùng ba ông con trai cũng không còn lấy Khổng Khuyết làm trung tâm mà ôm chặt nữa. Phương Mãn vốn định dắt tay Khổng Khuyết đi nhưng sợ Khổng Khuyết lại châm chọc mình là bố thí nên thôi. Gã đút hai tay vào túi quần, đi đằng trước Khổng Khuyết.

Khổng Khuyết nhìn bóng lưng Phương Mãn, đẩy kính, đá văng viên sôcola nằm chỏng chơ dưới đất.

Hắn tưởng làm thế mình sẽ khá hơn, nhưng không, đá socola xong đầu hắn càng đau tợn.

Thấy áp suất không khí có vẻ thấp, Ngụy Lai bèn gợi chuyện toan khuấy động bầu không khí: “Ế mọi người nghĩ xem người lôi thai phụ vừa nãy đi là ai? Bác sĩ hở?”

Sơ Ân: “Em nghĩ cổ không mang thai đâu, mà là monster ấy.”

“Nếu là monster thì sao lại cho bé chìa khóa? Sẽ không cho mình chìa khóa đến ổ quái vật đấy chứ?” Ngụy Lai vừa dứt mồm thì đoàn người đã bước đến một cánh cửa gỗ nặng trịch trông như hang ổ của quái vật.

“…”

Khổng Khuyết: “Để tôi mở.”

Khổng Khuyết cầm chìa khóa, mở khóa trong vòng ba giây rồi bước vào.

Sơ Ân, Ngụy Lai và Phương Mãn ôm rúm lấy nhau theo sát phía sau.

Khác với những tưởng tượng đáng sợ trong đầu, căn phòng này là phòng ngủ hết sức bình thường của nữ giới, giữa phòng đặt giường đôi, và Kiền Thiên Ý đang nằm bên trên.

Phương Mãn: “Kiền Thiên Ý?”

“Ha ——” Kiền Thiên Ý nhúc nhích người, mở mắt ra, trông như vừa mới tỉnh ngủ, “Các – anh – đến – rồi – à?”

Phương Mãn hỏi: “Cậu xảy ra chuyện gì thế? Kể nhau nghe xem nào.”

Kiền Thiên Ý rề rà kể mình bị nhân viên đưa vào căn phòng này, vừa cạ tường tháo bịt mắt xong thì trông thấy một người phụ nữ mang thai từ dưới giường bò ra, túm lấy chân cậu ta.

Lúc ấy thấy Kiền Thiên Ý không có phản ứng gì, thai phụ lại lẳng lặng bò xuống dưới giường, như chưa hề bò lên.

Một phút sau, Kiền Thiên Ý mới có phản ứng, lấy tốc độ x0,5 bắt đầu sợ hãi.

Kiền Thiên Ý tìm thấy chìa khóa để mở còng tay trong đèn bàn, sau khi mở còng tay, cậu ta quá lười đi ra ngoài nên đã lên giường nằm.

Bấy giờ bà bầu không thể bò ra để đẩy nhanh tiến độ. Theo như cô tưởng tượng thì Kiền Thiên Ý hẳn sẽ sợ tè ra quần chạy té khói, ai dè thực tế là Kiền Thiên Ý không hề có ý định di chuyển, mà lấy tốc độ x0,5 nhếch môi, chầm rì chậm thối nói: “Muốn – ngủ – cùng – không?”

NPC: “…”

Mọi người nghe xong, nhất loạt rơi vào im lặng.

Kiền Thiên Ý chỉ vào bàn trang điểm, “Trên – bàn – có – sổ – nhật – ký.”

Ngụy Lai đi qua cầm cuốn nhật ký lên xem. Bề ngoài cuốn nhật ký trông rất cũ kỹ, bìa cứng đã ố vàng, khóa số đã được Kiền Thiên Ý giải mã. Mở trang đầu tiên, ngày tháng ghi trên đó là năm 1994.