Khổng Khuyết nói: “Nhìn nghiêng nó xem.”
Phương Mãn bèn nghiêng đầu, Khổng Khuyết vuốt mái tóc dày rậm của gã, bật cười bảo: “Nghiêng giấy.”
Phương Mãn bèn nghiêng tờ giấy, khi chiều dọc tờ giấy và tầm mắt trên cùng một trục hoành, phép màu đã xuất hiện. Trên những đường cong hỗn loạn ấy, có thể nhìn được một hàng số: 0587.
Phương Mãn hú lên tiếng vang dội rồi chạy ra mở khóa cửa.
Tít tít, cánh cửa bật mở.
Tuy Phương Mãn chả làm được gì sất, nhưng lúc mở cửa vẫn vui như mở hội, cười toe toét ôm lấy Khổng Khuyết nhảy vài cái. Cơ mà ra ngoài xong thì lại lập tức chụt tọt ra sau lưng Khổng Khuyết, co rúm người sang phòng Ngụy Lai.
Phòng Ngụy Lai ở ngay bên cạnh. Phương Mãn gõ cửa, bên trong tức khắc hỗn loạn. Sơ Ân đang ăn thanh năng lượng, nghe thấy tiếng liền rú lên rồi nhảy tọt vào lòng Ngụy Lai.
“Sơ Ân, cái đồ gậy chọc mũi này!”
“Hức xin lỗi xin lỗi mà, để em xem…”
Phương Mãn: “Ngụy Lai ơi?”
Mấy giây sau, sau hai tiếng cành cạch, cánh cửa hơi hé ra một tí. Ngụy Lai thò cái đầu dính một ít vụn bánh năng lượng ra hỏi: “Hai người ra ngoài rồi hả?”
Phương Mãn: “… Hai người mở được cửa rồi hả?”
Ngụy Lai: “Tụi tui mở xong lâu rồi cơ mà không dám ra. Đang đợi hai người đến đón đây.”
Phương Mãn: “…”
Sơ Ân và Ngụy Lai vừa mới bước ra khỏi phòng, đèn bỗng tối sầm.
“A a a a a! ! !”
“Aoooo uiiiiii!!!”
“I i i i !!!”
Ba người lấy Khổng Khuyết làm trung tập rồi ùa vào ôm thành một cục. Khổng Khuyết bị đám người nóng như cái lò này nhào nắn vo viên làm trán nổi gân xanh. Nếu là lúc đi làm nhiệm vụ thì thể loại tạ chuyên ảnh hưởng đến tiến độ như này đã bị hắn cho đi chầu các cụ lâu rồi. Nhưng đây không phải là nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên hắn đi chơi với “bạn” và tình nhân của mình.
Chắc con người bình thường đều là như thế này.
Khổng Khuyết gắng nặn ra một nụ cười: “Là hiệu ứng kinh dị thôi, làm ơn đừng kéo quần tôi.”
“Ừm.” Sơ Ân đổi sang túm áo Khổng Khuyết, hít ngược nước mắt vào trong hỏi: “Kiền… Kiền Thiên Ý đâu rồi?”
Ngụy Lai thì thào gọi, “Kiền Thiên Ý ơi, đang đâu đấy? Hãy ra tín hiệu sos!”
Phương Mãn hô: “Bọn mình đi tiếp đi.”
Khổng Khuyết: “Để tôi đi đầu.”
Phương Mãn tức khắc hô lên: “Không không không, cậu phải để anh ôm. Lúc này chỉ có biếи ŧɦái mới cho anh cảm giác an toàn thôi.”
Khổng Khuyết: “…”
Trong bóng tối, bốn người chậm rãi tiến về phía trước như một con quái vật ba chân bốn cẳng, một cơn gió ập đến, Phương Mãn đột nhiên ối một tiếng xong không chịu đi nữa.
“Sao đấy cờ hó?” Ngụy Lai hỏi ngay tắp lự.
Phương Mãn: “Có… có người đến.”
Trong bóng tối vô hạn, chìa tay không nhìn được năm ngón, Phương Mãn ngửi thấy mùi trà xanh của mình, rượu vang của Khổng Khuyết, sữa của Ngụy Lai và sôcola của Sơ Ân.
Ngoài ra còn có mùi hoa huệ tây bay tới từ cuối hành lang.
Ngụy Lai run cầm cập: “Ở đâu? Sơ Ân, tay anh nắm là của bé phải không?”
“Của em.” Sơ Ân trợn to mắt nhìn chằm chặp cuối hành lang, “i hị” tiếng, nói: “Có thật kìa, ở đằng kia.”
Đó là một bóng dáng to bự chảng, bụng bự, đang đứng nghiêng ngả, lặng lẽ quỷ dị nhìn chằm chặp bọn họ.
Ngụy Lai híp mắt lại, song chẳng nhìn được gì, nói: “Cái gì đấy? Anh không thấy.”
Sơ Ân: “Các anh… các anh không thấy gì hả?”
Khổng Khuyết thản nhiên nói dối: “Tôi cận.”
Phương Mãn: “Tôi chỉ ngửi thấy thôi chứ không nhìn thấy.”
Sơ Ân: “i hị!” Chung kết là một người gánh cả team chứ gì.