Phương Mãn những tưởng mở tủ lạnh ra sẽ biết câu trả lời, ai dè không phải. Gã bắt đầu hoài nghi về chỉ số IQ của mình, đành phải bán đứng 100 kí lô dễ thương.
“Khuyết er, nói cho người ta biết đi mò, nhớ nhớ. Người ta hổng có nghĩ được ra.”
Phương Mãn ngồi xổm trên sàn, giương đôi mắt màu mật ong tựa hổ phách trong trẻo nhất nhìn Khổng Khuyết. Nom vừa có nét ngây ngô đáng yêu của chó ngốc, lại cũng có vẻ non nớt như trẻ con nhõng nhẽo.
Khổng Khuyết: “…”
Nguyên tắc của Khổng Khuyết lại thêm một lần sụp đổ vì ánh mắt chó ngốc, cười nói: “555”
Phương Mãn cười khành khạch: “Hở? Cậu gu gu gì cơ? Há há há cái miệng cậu trề ra trông buồn cười vãi nhái.”
(Số 5 bên tàu pinyin là wǔ, nên khi đọc sẽ phại chu mỏ ra :)))))
Khổng Khuyết hít một hơi thật sâu rồi nhắc lại: “Tôi bảo, mật mã là 5, 5, 5.”
Phương Mãn ra chiều suy ngẫm, đầu bỗng nảy số: “À à, ý cậu là 5x5x5 là 125 đúng không? Quào, cậu thông minh vãi chó mèo!!!”
Phương Mãn phấn khích lao ra vặn khóa về mã 555, nghe thấy “cách” một tiếng, ổ khóa đã được mở!
Phương Mãn nhảy cẫng lên ăn mừng, hỏi: “Mà sao lại thế? Số 30 trên tủ lạnh có nghĩa gì?”
Khổng Khuyết đáp: “Hai chai nước khoáng, ba gói bánh mì, năm thanh năng lượng, 2 × 3 × 5 = 30. Đây là một gợi ý.”
“Oaaa! Khuyết er đỉnh của chóp! Để anh qua hú bên kia!” Từ nhỏ Phương Mãn đã là kiểu có thể phởn cả ngày chỉ bằng ba cái chuyện vặt vãnh dở hơi, mà khi giải được một vấn đề nan giải thì càng khỏi phải nói. Gã tí tởn lao ra áp mặt vào tường, hô lên: “Ngụy Lai ơi!!!”
Giọng điệu mơ hồ của Ngụy Lai vọng đến từ phòng bên: “Ới, gì đấy?!”
“Hai người tháo được còng chưa?!”
Ngụy Lai tưởng Phương Mãn đang ra tín hiệu sos, bèn hét lại: “Ê cờ hó, phân tích thừa số nguyên tố!!!”
Thuật ngữ “phân tích thừa số nguyên tố” với Phương Mãn mà nói thì là ký ức của hai mươi năm trước rồi, gã chỉ thấy quen quen chứ bảo nhớ là gì thì chịu, nên chỉ bảo: “Ê Ngụy gà, chia con số trên hộp sắt thành mấy số nhỏ mà nhân với nhau thành số ý ý!”
Ngụy Lai hét lại: “Ủa cưng ơi, đó là phân tích thừa số nguyên tố mà?!”
Phương Mãn: “Thế hử, Khổng Khuyết vừa liếc cái đã giải ra ngay rồi nhớ!”
Ngụy Lai: “Có phải cưng giải được đâu mà phởn cái gì!!!”
Phương Mãn: “…” Ừ nhỉ.
Trong lúc Phương Mãn và Ngụy Lai hò hét nhau, Khổng Khuyết đã lấy chìa khóa trong hộp sắt và tự mở còng cho mình, sau đó vỗ bả vai Phương Mãn.
Phương Mãn giật nảy người quay lại, trông thấy Khổng Khuyết đang quơ chiếc chìa khóa nhỏ.
Phương Mãn: “Khuyết er mở khóa cho anh với.”
Khổng Khuyết tiến lên một bước.
Bẹp.
Khổng Khuyết vùi mặt vào l*иg ngực mềm mại của Phương Mãn.
Phương Mãn dựa lưng vào cửa, nhấc chân hô: “Ê lại nhân cơ hội xơ múi anh hẻ? Người ta trông thấy qua camera thì có mà thô thiển nhá.”
Khổng Khuyết nói: “Lúc nãy đeo kính cho tôi, anh đã nghĩ muốn đánh rắm vào mặt tôi.”
Phương Mãn: “…” Á đù suýt quên Khổng Khuyết có skill đọc được suy nghĩ trong đầu đối phương, nếu thế so ra thì gã mới là thằng thô thiển.
Phương Mãn xấu hổ chưa từng có: “Người ta có đánh thật đâu mà? Sếp đại nhân đại lượng mở khóa giúp người ta được hông?”
Khổng Khuyết dụi phần thịt mềm, hiếu kỳ hỏi: “Rắm có mùi gì?”
Phương Mãn: “… Khó nói lắm, mỗi người mỗi kiểu. Nào anh dẫn cậu đi ngửi phát nhớ???”
“Ừm.”
Khổng Khuyết vùi mặt vào khuôn ngực núng thịt mềm mại của Phương Mãn, đợi đến khi nhịp tim khôi phục bình thường mới ngẩng lên và mở còng tay cho Phương Mãn.
Đôi tay bị còng phía sau lấy lại tự do, Phương Mãn liền giãn cơ tay chân, bỗng ngửi thấy mùi của NPC.
“Có người đến.”
Phương Mãn thả người xuống giường, giấu kỹ còng, chắp tay sau lưng, mắt nhắm mắt mở nhìn cánh cửa.
Một bác sĩ và một nam y tá bước vào với vẻ mặt nghiêm túc, bác sĩ nói: “Tất cả nằm xuống.”
Khổng Khuyết bình tĩnh nằm xuống, chiếc giường lúc này quá nhỏ đối với hắn, may mà hắn gầy nên có thể co chân nằm tạm được.
Còn Phương Mãn thì không, một cục thịt bự nằm trên ván sắt, chật đến nỗi thịt tràn cả ra mép giường như chực ngã đến nơi. Hết cách, gã đành phải chống chân xuống đất.
Bác sĩ cầm danh sách và nói, “F, mời trả lời câu hỏi của tôi.”
F chắc là gọi mình. Phương Mãn gật đầu bảo: “Ỏ, xin mời.”
Bác sĩ: “Trong thang máy có một người đàn ông độc thân bị ngạt thở chết trong vòng 19 giây. Xin cho biết nguyên nhân cái chết.”
Phương Mãn: “…. Hở???”
Lâm vào im lặng lúng túng trong ba mươi giây, Phương Mãn gãi đầu đáp: “Trong thang máy có khí độc. Anh ta bị ngạt thở chết.”
Bác sĩ hỏi: “Khí độc gì?”
Phương Mãn bực bội đáp: “Sao tôi biết được?”
“Bài kiểm tra của F không đạt.” Bác sĩ lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên đưa Phương Mãn, “Uống thuốc đi.”
Phương Mãn vừa ngửi đã biết là kẹo bạc hà, bèn ngoác mồm ném thuốc vào miệng. Khéo ghê, đang đói.
Bác sĩ đã làm NPC nhiều năm, song đây là lần đầu tiên gặp phải một cao thủ uống thuốc như ăn kẹo thế này, hết diễn nổi nữa, đành sang phía Khổng Khuyết.
“K, mời trả lời câu hỏi của tôi.”
Khổng Khuyết co ngón tay thành nắm đấm, khống chế bản năng đáp “Dạ”, bắt chước Phương Mãn nói: “Xin mời.”
Bác sĩ: “Hai chị em bị bọn bắt cóc nhốt vào thùng chứa. Lúc cảnh sát tìm thấy thì chị đã bị chết ngạt, còn em vẫn sống. Tại sao lại như thế?”
Phương Mãn nghĩ, có phải người chị bị hen suyễn không?
Khổng Khuyết trả lời hờ hững: “Em gái muốn độc chiếm ô-xy nên đã bóp chết chị.”
Phương Mãn: “…” Quả nhiên trong lĩnh vực biếи ŧɦái, Khổng Khuyết thứ hai không ai là chủ nhật.
“K đã vượt qua bài kiểm tra.” Bác sĩ đưa cho Khổng Khuyết một mảnh giấy, “Đây là phần thưởng của cậu.”
Sau khi bác sĩ và y tá đi ra ngoài, Phương Mãn bèn chồm người qua hỏi: “Anh ta đưa cậu gì đấy?”
Khổng Khuyết hỏi ngược lại: “Hắn cho anh ăn gì?”
Phương Mãn đáp: “Kẹo bạc hà á, chắc không phải thuốc độc đâu.”
Lúc Phương Mãn nói câu này thì mùi của Khổng Khuyết đã thay đổi và mùi máu trở nên nồng hơn. Hắn mỉm cười nói: “Cũng có thể là thuốc độc.” Ít nhất là trong trí nhớ của hắn, nó là như thế.
Phương Mãn cũng chẳng quan tâm lắm, gã cầm lấy tờ giấy bác sĩ đưa cho Khổng Khuyết, thấy trên đó là một đống nét vẽ lộn xộn.
Phương Mãn: Ôi mắt đau, ôi, não cũng đau luôn.
Tuy não chỉ dùng để làm cảnh.