Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 43: Mon

11. 3. 1994.

Mùa xuân đến rồi! Hoa đào trước cổng đã nở rực rỡ, những cánh hoa hồng phấn mềm mại bay lả tả trông thật đẹp làm sao. Mình đã đặc biệt chọn một chiếc váy trắng để xoay vòng dưới gốc cây, cảm giác như tiên nữ ấy! Hihihi, Ngô Hoàng là nàng tiên nữ! Mấy lời tự sướиɠ này không thể để học sinh mình nghe được, nếu không mấy đứa sẽ cười mình thối mũi mất.

18. 3. 1994.

Nay đi công viên coi mắt, đây là buổi xem mắt thứ 10 của mình trong năm nay. Lúc nào mẹ cũng bảo mình khó tính, còn lâu mới lấy được chồng. Nếu mấy năm nữa không lấy thì sẽ bị người ta chọc ngoáy xỉa xói.

Nhưng mình sống đâu phải để lấy chồng sinh con. Nếu không được cưới người mình thích thì mình sẽ làm một cô giáo độc thân cả đời, và các bé học trò sẽ là con của mình!

1. 6. 1994.

Hôm nay là Tết thiếu nhi, mình đến cô nhi viện làm từ thiện và đã gặp một chàng trai ở đó.

Anh ấy không giống bất kỳ người đàn ông nào mà mình từng gặp.

Anh ấy đẹp trai dã man, giống ngôi sao chỉ có trên TV. Anh đeo một cặp kính gọng vàng trông rất nho nhã lịch sự, anh mang sữa bột và đồ chơi cho lũ trẻ và còn chơi trò trốn tìm với chúng. Mình cảm thấy khí chất của anh hơi giống thầy giáo, thế là lấy hết can đảm ra bắt chuyện với anh.

Mình biết tên anh rồi, anh tên là Y Sinh, là bác sĩ! Ôi, anh bảo trước đây anh học Tiến sĩ ở Đức, mới về Trung Quốc chưa đầy nửa năm, hiện đang làm bác sĩ khoa Thần kinh của Bệnh viện Trung Ương.

Mình tự ti quá, được làm bạn với một chàng trai ưu tú như vậy là tuyệt lắm rồi. Ngô Hoàng, tỉnh mộng đi, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.

8. 7. 1994.

Giấc mộng ban ngày đã thành hiện thực, Y Sinh bảo thích mình. Mình vừa vui lại vừa sợ.

1. 10. 1994.

Vào lễ Quốc khánh, mình và Y Sinh đi hẹn hò. Bọn mình đi xem phim và còn nắm tay nhau. Bàn tay của Y Sinh thật ấm áp.

15. 11. 1994.

Mình và Y Sinh đã kết hôn! Quá mệt mỏi, cưới mệt lắm ý, làm mình chả có sức mà viết nhật ký nữa. Nhưng mình hạnh phúc lắm, mình nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

17. 8. 1995.

Mình mang thai, bố mẹ lên thành phố thăm mình, bị tai nạn.

Mình không còn cha mẹ nữa rồi.

Y Sinh ôm mình và nói, mình vẫn còn anh và con.

Mình không được để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con, mình mong con được bình an khỏe mạnh chào đời.

31. 5. 1996.

Y Sinh trở nên bề bộn nhiều việc, hình như nghiên cứu học thuật của anh đạt được bước đột phá lớn nên ngày nào cũng vùi đầu ở tầng hầm. Y Sinh cấm tiệt mình vào tầng hầm, nói là đang nghiên cứu gen của một loại virus mới, nếu mình bị nhiễm phải thì sẽ rất nguy hiểm cho con.

1. 6. 1996.

Mình vào tầng hầm.

Y Sinh là một con ác quỷ!!!!! Anh ta là một con ác quỷ!!!!

Mình… nhìn thấy ba người phụ nữ mang thai dưới tầng hầm, họ khỏa thân, họ bị nhốt trong l*иg không có tôn nghiêm như súc vật, tay chân bị trói, và hai đứa trẻ sơ sinh đang nằm trên người họ bú sữa.

Mình bò về phía trước, trông thấy rất nhiều rất nhiều những đứa trẻ sơ sinh bị ngâm trong lọ thủy thinh.

Giọng của Y Sinh vang lên sau lưng mình, giọng anh ta mang ý cười: Tiếc quá, bị em phát hiện rồi.

Bụng mình đau dữ dội, và mình đã sinh con ra trong cái địa ngục này.

(Phần tiếp theo của cuốn nhật ký không có ngày tháng năm nữa)

Y Sinh nói với tôi rằng anh ta yêu tôi, nên anh ta muốn tôi trở thành một phần trong sự nghiệp vĩ đại của anh ta.

“Hoàng Hoàng à, khi anh thấy, anh đã nghĩ rằng con người không nên như ngày nay. Khi anh thấy con người ta gϊếŧ người vì đủ loại lý do khác nhau, đàn ông hãʍ Ꮒϊếp phụ nữ để phát tiết du͙© vọиɠ thú tính, và những con người điên cuồng đánh đấm nhau không ngừng chỉ vì chút lợi ích nhỏ… Anh cảm thấy quá thất vọng, cảm thấy quá xấu hổ vì là một con người.”

“Trải qua hàng ngàn năm, công nghệ đã tiến bộ vượt bậc, thế nhưng loài người có thay đổi tí gì không? Không hề, bọn chúng vẫn sống như một động vật cấp thấp, chẳng khác quái gì các giống loài khác.”

“Anh nghĩ, đó là do chuỗi gen của loài người đã bị khóa lại. Và anh, sẽ là vị thần mở khóa chuỗi gen của loài người.”



Y Sinh đặt tên cho con là K.

Y sinh đã sửa đổi gen của K khi tôi chẳng hề hay biết. Tôi xin anh ta hãy tha cho con trai của chúng tôi, nhưng anh ta nói K là tác phẩm hoàn hảo nhất của anh ta.

Y sinh đã biến con trai tôi thành một đứa ngốc. Nó không biết khóc, không biết cười hay nói được, mà chỉ biết nhìn mọi người bằng đôi mắt đen lánh. Đôi mắt của nó giống hệt một Y Sinh thứ hai.

Biến thành kẻ ngốc cũng tốt, sẽ không phải chịu đau đớn như tôi.



K trở thành một con quái vật.

Lúc nó lên bảy, Y Sinh đã đặt cho nó danh hiệu bằng tiếng Trung: Khổng Tước Thiên Nhãn.

Tôi không biết “Khổng Tước Thiên Nhãn” có nghĩa gì, tất cả những gì tôi biết là nó sẽ gϊếŧ người, và đôi mắt của nó khiến người ta muốn chết.

Tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết… nhưng tại sao K không gϊếŧ tôi.

Tôi bóp cổ nó, tôi đánh nó mắng nó, nhưng nó chẳng hề có phản ứng gì cả.

Tôi muốn gϊếŧ nó, nhưng tôi không làm được.

Lỡ như, lỡ như có một ngày nó có thể thoát khỏi địa ngục này và được tắm mình trong ánh sáng thì sao.

Tôi không ngừng nói với nó rằng hãy đi tìm tình yêu và phải hiểu được tình yêu là gì, chỉ có thế nó mới không trở thành một con quái vật.



Tôi lại mang thai.

Cứu con tôi với, cứu con tôi với… Trước khi tôi chết, hãy cứu con tôi với…

Nhật ký đến đây là hết. Ngụy Lai đọc xong, trong phòng lặng thinh không một tiếng động.

“Nên là…” Ngụy Lai run giọng nói, “Nhiệm vụ chính của bọn mình là giải cứu Ngô Hoàng ư…”

“Hu…” Phương Mãn bụm miệng, nước mắt túa ra như vòi phun nước, khuôn mặt núng nính rung rung, “Ông đây không chịu nổi.”

“Hị TT!” Sơ Ân vùi mặt vào vai Ngụy Lai, “Oa oa! Em buồn quá, không thở được…”

“Đừng khóc, đừng khóc, đều là giả thôi…” Ngụy Lai vỗ về lưng Sơ Ân, “Bộ quần áo này của chế hai ngàn tệ á, đừng quẹt nước mũi lên.”

“Ngụy tú bà là đồ vô tâm!”

“Cục cưng nhìn Khuyết mỹ nhân cả lão Kiền kìa có ai phản ứng gì đâu, chỉ là giả thiết thôi…” Ngụy Lai nói xong, đột nhiên bật khóc, “Đều tại cưng ó làm người ta cũng muốn khóc đây này. Đáng ghét, Ngụy tú bà không muốn mất mặt mà…. Huhuhuhu….”

Khổng Khuyết đau hết cả đầu, muốn giơ tay đánh ngất bọn họ, ai dè Kiền Thiên Ý chợt lên tiếng: “Mọi – người – có – nghe – thấy – tiếng – gì – không?”

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Sơ Ân sụt sịt hỏi, “… Tiếng gì cơ?”

Phương Mãn hít sâu một hơi, vành tai giần giật, “Hình như tôi nghe thấy có ai đang gào ý.”

Khổng Khuyết nói: “Bên dưới.”

Khổng Khuyết vừa dứt lời, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ và giọng nam mang theo ý cười: “Các bạn nhỏ à, hết giờ giải lao rồi, mau về phòng thôi.”

Ngụy Lai thì thào: “Trời ơi, là thằng Y Sinh biếи ŧɦái chết tiệt đó phải không?”

Sơ Ân lo lắng nói: “Hắn sẽ vào ư?”

Phương Mãn liếc Khổng Khuyết, sau đó bảo vệ Khổng Khuyết phía sau, nắm tay hắn bảo: “Không sao, đừng sợ Khuyết er, không sao đâu.”

Đúng lúc này, đột nhiên vọng đến tiếng cưa máy rền rĩ, cánh cửa gỗ rung động dữ dội, như thể kẻ bên ngoài đang muốn cưa cửa xông vào.

“Aaa!!!” Sơ Ân ôm cứng lấy Ngụy Lai.

Ngụy Lai vội gào lên: “Không, không, không, theo logic thì trong phòng này nhất định có đường ra khác! Mau tìm!!!”

Khổng Khuyết chỉ vào tủ quần áo, nói hờ hững: “Vào đi.”

Thời gian gấp gáp, thấy cưa điện đã sắp phá xong cửa, không ai ý kiến ý cò gì với câu nói của Khổng Khuyết. Ngụy Lai vội vã kéo cửa tủ, đầu tiên nhét thánh rề rà Kiền Thiên Ý vào, kế đó nhét Sơ Ân và mình, cuối cùng Phương Mãn che chở Khổng Khuyết vào sau, ngăn tủ nhất thời thành chật chội.

Kẽo kẹt, tủ quần áo di chuyển như thang máy, hình như đang đi xuống từ từ.

Phương Mãn hỏi Khổng Khuyết: “Cái này dẫn đến đâu?”

Khổng Khuyết đáp: “Tầng hầm.”

Thang máy hình tủ chầm chậm chìm xuống. Cửa còn chưa mở đã nghe thấy tiếng gầm rú hỗn độn như dã thú.

Thang máy đến nơi, Ngụy Lai hỏi: “Ai ra trước?”

Phương Mãn: “Tôi.”

Phương Mãn mở cửa tủ quần áo, đồng tử co rút lại.

Cách gã ba mét là một phòng giam khổng lồ. Hàng chục NPC giống như thây ma đang dí mặt vào song sắt và lắc mạnh, ngoác mồm gào thét, như kiểu chỉ một giây sau thôi sẽ lao tới xé xác họ ngay.

Phương Mãn sững chân, xoay người lại bảo: “Để anh dắt cậu đi, Khuyết er.”

Khổng Khuyết mỉm cười: “Tôi không cần.”

Phương Mãn mặc kệ, nắm chắc lấy tay Khổng Khuyết. Khổng Khuyết đẩy mắt kính, mặc cho gã dắt mình đi.

Tầng hầm tối thui tối thùi, Phương Mãn đi đằng trước, Ngụy Lai không dám để Kiền Thiên Ý đi cuối, bèn lùi mình đi sau cùng, đẩy Kiền Thiên Ý lên trước.

Bấy giờ, Sơ Ân đột ngột “a” tiếng rồi hô lên: “Đằng trước có người!”

Ngụy Lai ló đầu ngó, song vẫn chả thấy cái quần gì, liên mồm hỏi: “Ai, ai đấy?”

Phương Mãn ngửi thấy mùi huệ tây, đáp: “Ừm… Ngô Hoàng.”

Ngụy Lai: “Bọn mình… đi giải cứu cổ, nhỉ?”

Phương Mãn “ừ” tiếng rồi bước nhanh về phía trước. Giờ lòng dạ gã không còn nỗi sợ ban nãy nữa, mà chỉ muốn ra khỏi nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt.

Phương Mãn hết sức hối hận vì đã cưỡng kéo Khổng Khuyết vào đây. Gã không muốn Khổng Khuyết phải ở đây thêm một giây phút nào nữa.

Đám đông dần tiến đến chỗ bóng đen, Phương Mãn khẽ gọi: “Ngô… cô Ngô ơi?”

“Ngô Hoàng” khàn giọng nói, “Lại đây.”

Khả năng nhìn đêm của Sơ Ân vẫn vượt trội như cũ, cậu ta hô lên: “Cổ đang mang thai với đang bế một đứa trẻ.”

Khổng Khuyết vùng khỏi tay Phương Mãn và đi về phía “Ngô Hoàng”, Phương Mãn vội theo sát phía sau.

Khổng Khuyết đứng trước bóng đen, phóng đôi mắt xuyên qua bóng tối dày đặc, lên tiếng hỏi khuôn mặt trong trí nhớ: “Tại sao… không gϊếŧ nó? Lúc nó vừa chào đời, bà nên bóp chết nó.”

NPC sững sờ trong giây lát, nào giờ đã có người chơi hỏi thế đâu. Cô nghĩ ngợi một chốc rồi đáp: “Nó là con trai tôi.”

Khổng Khuyết: “Nó là quái vật. Nó không nên tồn tại trên đời.”

“Nó không phải!” Phương Mãn vội vàng cướp lời. Gã siết chặt cổ tay Khổng Khuyết, hít thở sâu vài cái, run rẩy nói: “Khổng Khuyết à, nó không phải. Nó chỉ hơi đặc biệt thôi.”

Khổng Khuyết thảng thốt: “Đặc biệt?”

“Ngô Hoàng” hỏi: “Mang con trai tôi ra khỏi đây được không?”

Phương Mãn nói: “Cô hãy đi cùng bọn cháu!”

“Không kịp rồi…” Ngô Hoàng thì thào.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cưa máy, Y Sinh đã đuổi kịp!

“Trời ơi!!!” Ngụy Lai chen lấn lao lên trước, “Chạy, chạy mau!!!”

Phương Mãn bị xô đến loạng choạng, “Ngô Hoàng” vội đưa đứa trẻ trong tay cho gã, rồi bất ngờ lao về phía sau họ.

“Mẹ…” Khổng Khuyết vươn tay, song chỉ bắt được khoảng không.

“Chạy đi, đừng ngoảnh lại, tìm tình yêu, đi tìm tình yêu!!!” “Ngô Hoàng” lao về phía bóng tối, không biết đã nhấn công tắc gì mà một làn khói dày đặc bốc lên ngùn ngụt, những con quái vật bị nhốt trong l*иg xồ ra rồi lao về phía Y Sinh tốc độ cực nhanh. Cưa điện rơi xuống đất, tiếng gào thét và tiếng cắn xé vang lên không dứt.

Phương Mãn biết rằng tất cả điều này đều là kịch bản, và cái chết của Ngô Hoàng và Y Sinh đã được định sẵn, nên nghiến răng bặm môi kéo Khổng Khuyết chạy đi.

Ngờ đâu cổ tay bỗng nhói lên cái, Khổng Khuyết cạy tay Phương Mãn ra rồi thoát đội ngũ lao ngược về sau.

“Khổng Khuyết!!!”

“Vãi, Khuyết mỹ nhân chạy về hả???”

Phương Mãn đuổi theo Khổng Khuyết, nhưng có người còn nhanh hơn gã. Kiền Thiên Ý ôm chặt đùi Khổng Khuyết, hét to: “Đánh – ngất – cậu ta!”

Phương Mãn gào lên: “Khuyết er!!!”

Sau tiếng gầm gào, mùi máu bủa vây chóp mũi khiến gã cảm thấy vô cùng kiệt quệ, như chẳng còn sức để thở nữa, chỉ muốn đưa tay tự bóp cổ mình cho xong.

Một mong muốn tự tử mãnh liệt xộc thẳng lên đầu gã, và lý trí của Phương Mãn cho gã biết đây chính là cộng cảm ngược của Khổng Khuyết.

Kiền Thiên Ý: “Đánh – ngất – cậu ta!!! Nhanh!!!”

Phương Mãn dùng trọn sức lực cuối cùng chém vào gáy Khổng Khuyết, Khổng Khuyết lắc lư và ngã vào lòng gã.

Khoảnh khắc Khổng Khuyết ngất đi, mong muốn tự tử mãnh liệt của Phương Mãn cũng theo đó bay biến.

Kiền Thiên Ý nằm vật trên sàn, mệt bở hơi tai, đến một ngón tay cũng chả nhấc nổi, “Cõng – tôi – với.”

Sơ Ân và Ngụy Lai cách chỗ này khá xa nên bị ít bị ảnh hưởng, chỉ cảm thấy ban nãy đầu óc tự nhiên mụ cả đi, cứ tưởng do sợ quá nên thế.

Sơ Ân quay lại cõng Kiền Thiên Ý, Phương Mãn cõng Khổng Khuyết rồi chạy lên cầu thang.

Lúc chạy đến cổng ra, nhìn thấy tên chủ đề bằng đèn led đỏ đã chuyển từ “Monster” thành “Mon”.