Liễu Lâm Phong may mắn gặp được nhiều kì tích nên sở hữu nguồn nội lực phi phàm. Do đó, thính lực của chàng đặc biệt rất thính. Chàng lại có thể nhìn vào đêm tối rõ như ban ngày nên chàng đã sớm phát hiện phía xa xa có một lực lượng của bọn Thủy Sa Trại.
Lão già đưa mắt ngạc nhiên nhìn chàng. Lão không nói gì hết nhưng ánh mắt lão lộ rõ nét nghi ngờ. Nhưng Liễu Lâm Phong không quan tâm. Chàng lo lắng cho bọn hài nhi và những thiếu phụ kia. Vì thế chàng vội vã nói:
- Chúng có khoảng trên dưới năm mươi tên và cách đây khoảng năm mươi trượng. Lão trượng hãy đưa mọi người đi đường vòng thoát ra ngoài. Tại hạ sẽ ở đây cản địch và làm kế nghi binh. Mọi người hãy nhanh lên đi. Đừng chần chừ nữa. Kẻo không còn kịp nữa.
Lúc này, lão nhân nọ cũng nhận ra âm thanh của một toán người đang kéo đến. Lão kinh ngạc đưa mắt nhìn chàng trai lạ mặt rồi ra hiệu cho mọi người nhanh chân di chuyển theo lão.
Liễu Lâm Phong vội phóng người lao về phía bọn giặc cướp. Tên đi đầu thấy có một bóng người lao đến liền ra lệnh cho mọi người dừng lại và tuốt kiếm ra, sẵn sàng chiến đấu. Trước mắt Liễu Lâm Phong giờ đây là năm tên đầu lĩnh.
Nhưng kì lạ làm sao! Mỗi người sở hữu một nét mặt riêng. Một người mặt trắng như dồi phấn. Một người mặt đen như nhọ nồi. Một người mặt vàng như nghệ. Một người mặt xanh như tàu lá. Một người mặt đỏ như máu. Năm người với năm nét mặt khác nhau. Chàng chợt la lên:
- Ngũ DIện Ma Tinh!
Bọn người kia nhìn thấy có một chàng trai xuất hiện. Hắn lại la lên hoảng hốt như thế nên phá lên cười thích thú:
- Ngươi nhận ra bọn ta rồi à? Hốt hoảng đến nỗi tè ra quần rồi à?
Một gã lém lỉnh dạng chân ra và nói:
- Nếu ngươi chịu qua đây của đại gia ta thì chúng ta sẽ niệm tình mà tha chết cho ngươi.
Bọn người họ cười lên hô hố.
Liễu Lâm Phong không nói không rằng. Chàng ra tay xuất thủ nhanh như sao xẹt:
Bốp…bốp…
Trên khuôn mặt của gã kia giờ đây in dấu bàn tay của chàng cả hai bên má. Hắn đưa tay ôm lấy mặt mình và giận dữ gầm lên:
- Số ngươi hôm nay xem như đã tận rồi đấy.
Nói xong, hắn ta vung kiếm chém tới. Bốn tên còn lại cũng nhanh chóng nhảy vào vòng chiến. Lúc này trận chiến được phát động. Liễu Lâm Phong vội sử dụng bộ pháp Lăng Ba Ảo Bộ Hành Vân để di chuyển khắp các mặt trận. Những tên võ công tầm thường đã bị chàng nhanh chóng loại ra khỏi vòng chiến.
Hắc Diện Ma Tinh vội hét lên:
- Mau thiết lập kiếm trận. Hắn ta cũng là một tay khá đấy.
Thế là năm người bọn họ quay tròn lấy chàng.
Một người tấn công ở hạ bàn.
Một người tấn công trên đầu
Một người tấn công vào giữa ngực chàng
Một người tấn công vào hai bên hạ sườn
Tên còn lại đảm nhiệm vai trò điều khiển kiếm trận. Hắn ta khi thì tấn công hạ bàn của chàng, khi thì tấn công trên đầu chàng. Lắm lúc lại tung Phi Cước để làm tinh thần địch thủ rối loạn. Lúc ấy là lúc trận pháp hung hiểm hơn bao giờ hết
Liễu Lâm Phong cũng thầm khâm phục kiếm trận của họ. Rất nhịp nhàng và quy củ. Đặc biệt, những mũi kiếm cứ loang loáng khắp nơi và tấn công cùng một lúc uy hϊếp nhiều huyệt đạo trọng yếu trên người chàng.
Liễu Lâm Phong thất kinh. Chàng không ngờ chúng lại có một trình độ kiếm thuật ghê gớm đến như thế. Chàng thấy việc sử dụng bộ pháp Lăng Ba Ảo Bộ Hành Vân chỉ thích hợp với việc nhảy lên cao tránh đòn. Do đó, chàng vội đổi ngay chiến thuật. Chàng dùng bộ pháp Vạn Lí Phiêu Phong để nhanh chóng thoát khỏi những mũi kiếm đang uy hϊếp khắp nơi.
Bộ pháp này có vẻ phù hợp với kiếm trận này. Chàng phấn khởi, lấy lại tinh thần. Chàng hét lên:
- Trúng…
Tức thì, gã mặt đen ngã xuống. Hắn đã trúng phải một chưởng của chàng. Máu từ miệng hắn tuôn ra xối xả. Hắn lảo đảo, ngã bịch xuống cỏ. Bốn người còn lại thấy đồng bọn bị chưởng thương thì khϊếp đảm vô cùng. Bởi bọn chúng chưa bao giờ gặp đối thủ xứng tầm. Chưa một ai thoát khỏi thế trận của họ. Ấy vậy mà giờ đây Liễu Lâm Phong lại đả bại một người trong bọn họ
Thật ra, chàng cuốn mình theo thế trận. Áp lực của kiếm chiêu mỗi lúc một khủng khϊếp. Chàng phá giải ở phía trên đầu thì những mũi kiếm đã xô lại và tấn công hạ bàn. Khi chàng thoát khỏi sự khống chế của hạ bàn thì áp lực của kiếm chiêu trên đầu lại hình thành và khủng khϊếp hơn. Thế trận liền lạc và không một kẻ hở nào. Chàng vất vả chống đỡ và tìm hiểu sự kì ảo của kiếm trận.
Nửa canh giờ sau, mồ hôi ướt đẫm y phục của chàng. Lúc này chàng nhận ra lão Hắc Diện Ma Tinh là nội công yếu hơn hẳn. Do đó chàng liền tấn công vào lão ta
Đúng như dự định của chàng. Khi thế trận bên tả của Hắc Diện Ma Tinh bị phá vỡ thì kiếm trận lập tức ngừng ngay. Mọi người lấm lét nhìn chàng và thầm la hoảng. Liễu Lâm Phong nhanh chóng phóng người đến và điểm huyệt bốn tên còn lại. Xong chàng chiếu đôi Ma Nhãn vào họ hét lên:
- Mau rời khỏi nơi này. Và từ nay làm ăn lương thiện, không được cướp bóc của lương dân nữa. Các ngươi nhớ chưa?
Cả năm tên gật đầu và nói như một cái máy:
- Chúng tôi hiểu…
Thế là Ngũ Diện Ma Tinh bị xóa sổ trên giang hồ. Từ nay, chẳng ai còn nghe đến tên của họ nữa. Bởi vì đối với họ, lời của Liễu Lâm Phong nói là mệnh lệnh. Và năm người bọn họ chẳng bao giờ dám trái mệnh lệnh ấy. Đó chính là điều kì ảo và huyền diệu của thủ pháp Di Hồn Đại Pháp