Huyết Án Liễu Cốc Xà Linh Trang

Chương 79: Hỏa nhãn hắc lang

Liễu Lâm Phong sau khi diệt trừ xong Ngũ Diện Ma Tinh, long chàng có một sự đấu tranh nội tâm ghê gớm. Bởi chàng đang nôn nóng tìm ra tổng đàn của Đào Hoa Cung để cứu Điền Cẩm Hồng. Nhưng mặt khác, chàng lại muốn diệt trừ tận gốc sào huyệt của bọn giặc cướp để trừ họa cho lương dân. Người cầm gươm luôn đặt mục tiêu cứu người lên hàng đầu. Chàng cũng nằm trong số đó.

Bỏ ra đi thì lòng chàng bức rức không yên. Chàng lo ngại rồi đây có biết bao người trở thành nạn nhân của nhóm thủy tặc này. Nhưng nếu vì muốn triệt phá Thủy Sa Trại mà Điền Cẩm Hồng gặp nguy hiểm thì chàng sẽ ngàn đời ân hận. Rõ ràng, chàng đang đứng trước sự quyết định đầy khó khăn. Một bên là tình riêng. Một bên là vì chính nghĩa võ lâm. Chàng biết chọn lựa sao đây

Đột nhiên lúc ấy lửa cháy bừng bừng. Chàng giật mình và đưa mắt nhìn quanh. Lửa cháy lan khắp nơi. Ba bên bốn phía đều mịt mùng trong lửa. Chàng chợt hiểu ra, tên trại chủ Thủy Sa Trại có lẽ đang ẩn nấp ở đâu đó. Hắn quan sát và thấy Ngũ Diện Ma Tinh bị chàng tiêu diệt nên ra lệnh cho đồng bọn của hắn phóng hỏa nhằm gϊếŧ chết chàng. Thủ đoạn của hắn thật tàn độc và vô lương tâm

Liễu Lâm Phong nghiến răng tức giận. Chàng liền lấy trong túi áo ra viên ngọc xanh biếc và chói lòa. Tức thì nơi chàng đi qua, không một ngọn lửa nào cháy đến. Thì ra viên ngọc mà chàng cầm trên tay đó chính là Thủy Hỏa Tỵ Châu. Nó kị thủy lẫn hỏa. Do đó, liễu Lâm Phong thản nhiên, ung dung đi ra khỏi Hỏa trận của gã trại chủ Thủy Sa Trại

Đang đi, chợt chàng nghe tiếng rên khe khẽ. Tiếng ư ử như tiếng chó con kêu. Không nén được tò mò, chàng lắng tai nghe và tìm chỗ phát ra tiếng kêu. Trước mắt chàng là con Hỏa Nhãn Hắc Lang. Nó đang nằm rêи ɾỉ. Xung quanh nó lửa đã cháy đến. Nó sợ hải kêu lên như để cầu cứu. Liễu Lâm Phong thương tình, vội đến vuốt ve nó và dùng Ma Nhãn để khống chế hung tính trong người nó

Khi nó đã yên tâm trước sự xuất hện của chàng, Liễu Lâm Phong liền ôm lấy nó và phi thân, phóng ra khỏi Hỏa Trận kia. Đến lúc này chàng mới chợt nhận ra, con vật mà chàng vừa cứu không phải là một con Hắc Cẩu bình thường. Mà nó chính là con vật trong truyền thuyết. Nghĩa là nước rãi của nó cực kì quý hiếm. Nó có khả năng chữa lành mọi loại vết thương. Nhất là những vết thương do đao kiếm gây ra. Liễu Lâm Phong ôm con vật vào lòng và thủ thỉ với nó.

Thế là từ nay, chàng đã là chủ nhân của nó. Tuy nhiên,Liễu Lâm Phong muốn con vật trung thành với chàng chứ không phải vì nó bị khống chế do Ma Nhãn của chàng nên chàng vội đi tìm thức ăn cho nó. Loài Hỏa Nhãn Hắc Lang rất háu ăn. Vì thế chàng vội phóng mình vào trong rừng và tìm thấy hai con gà rừng. Chàng không biết phải làm gì với hai chú gà thế này, trong khi mọi thứ để làm bếp đều không có gì cả. Suy nghĩ một lúc, chàng quyết định mang hai con gà ra suối. Chàng lấy mấy chiếc lá sen bọc kín con gà rồi lấy bùn non đắp lên mình hai con gà lại. Sau đó chàng bảo Hỏa Nhãn Hắc Lang phóng lửa từ trong mắt nó ra để nướng thịt gà.

Nó tò mò nhìn chàng. Nhưng rồi cũng ngoan ngoãn làm theo. Chẳng bao lâu, lớp đất bên ngoài đã cháy khô. Chàng vội mang hai con gà xuống và mở lớp đất ấy ra. Eo ôi, những chiếc lông gà theo lớp đất bong cả ra.

Do đó, khi chàng giở lớp đất bên ngoài ra sẽ lộ ra lớp da vàng ươm của con gà. Khói bốc lên nghi ngút, đưa mùi thơm lan đi xa. Mùi thịt gà nướng, mùi lá sen thơm phưng phức. Thật là món ăn đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.

Con Hỏa Nhãn Hắc Lang chưa từng ăn thức ăn như thế. Nó chuyên săn thú và ăn sống. Giờ đây mùi

thức ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó. Nó thích thú, vội mon men lại gần. Giương đôi mắt bé nhỏ ti hí ngắm nhìn.

Liễu Lâm Phong mỉm cười:

- Xong rồi đây. Từ nay Hỏa nhi ngoan, không được ăn thức ăn sống nữa nhé. Ta sẽ cho ngươi ăn thức ăn thơm ngon như thế này. Nào, phần của ngươi đây.

Nói xong, chàng chìa con gà về phía Hỏa Nhãn Hắc Lang. Nó rụt rè ngoặm lấy rồi nhấp nháp thử. Sau đó nó ăn trong thích thú. Thỉnh thoảng còn tru lên những âm thanh kì lạ. Đầu nó lắc lư ra vẻ vui sướиɠ lắm

- Ngươi thích lắm phải không? Rồi ngươi sẽ được ăn nhiều món ăn ngon như thế này nữa. Nếu như ngươi ngoan và biết nghe lời.

Con Hỏa Nhãn Hắc Lang dường như hiểu lời nói của Liễu Lâm Phong nên nó gật đầu lia lịa ra vẻ

bằng lòng.

Riêng, Liễu Lâm Phong là một người rất thích ăn thịt gà. Thuở nhỏ chàng thường hay đòi mẹ nấu những món ăn từ gà cho chàng thưởng thức. Rồi lớn lên, khi ở Trường Dương Lộ, ngoài thời gian tập luyện võ công, chàng còn vào rừng Thần Y Giá để bắt những chú gà về nướng đất sét. Hai mẹ con cùng ăn với nhau.

Tuy gia vị không có, nhưng những tháng ngày ấy là những tháng ngày đầm ấm và hạnh phúc nhất trong đời chàng. Nghĩ về mẹ, hai hàng nước mắt chàng tuôn rơi. Chàng quyết tâm gϊếŧ chết hết lũ Chu Cáp Tinh Độc Bang và Khổng Tước bang để trả thù cho phụ mẫu.

Khi vào rừng săn gà, chàng vô tình nhìn thấy những quả ớt chín đỏ. Chàng vội hái những quả ớt rừng cay xé. Một vài quả để chàng ăn. Một nắm ớt còn lại chàng bảo Hỏa Nhãn Hắc Lang dùng Hỏa Nhãn để đốt cháy nó. Rồi sau đó chàng khẽ vận công. Những quả ớt đã biến thành một nắm bột trên bàn tay chàng.

Sau đó, Liễu Lâm Phong mang một vài hạt muối mà chàng mang sẵn trong túi áo ra. Thế là chàng có một loại gia vị chấm thần thánh. Chàng chậm rãi thoa bột ớt lên khắp mình con gà nướng kia để tăng thêm hương vị. Rồi chàng xé chiếc đùi gà béo múp, tươm mỡ kia lên mũi ngửi. Bởi nướng gà bằng cách bọc đất sét nên vẫn giữ được vị ngọt của gà. Gà rừng dai, ngọt, béo làm chàng thích thú. Con Hỏa Nhãn Hắc Lang vẫn còn them thuồng món ăn kì lạ kia. Nó cứ nhìn chăm chăm vào chiếc đùi gà trên tay chàng.

Liễu Lâm Phong cười:

-   Ngươi tham ăn quá rồi đấy. Đây là phần của ta. Ngươi ăn tranh phần của ta, ngươi sẽ lãnh hậu quả đấy

Con Hỏa Nhãn Hắc Lang vẫn nhìn trân trối. Lữi nó le ra khỏi miệng, trông thật tội nghiệp. Liễu Lâm Phong mỉm cười. Chàng thảy cho nó cái đùi kia. Không chần chừ. Nó phóng tới và ngoặm lấy cái đùi gà ăn ngấu nghiến.

Nhưng…

Nó bỗng khựng lại

Món ăn này không thơm ngon như món ăn mà nó từng ăn. Nó nhả ra và dùng lưỡi liếʍ mép liên tục. Nó tru lên thật thảm thiết

Liễu Lâm Phong cười:

- Ta đã bảo rồi mà. Món ăn của ngươi là ngon nhất. Ta để dành món ngon cho ngươi. Ta ăn món không ngon. Từ nay ngươi có còn giành ăn với ta nữa không?

Con vật khổ sở lắc đầu lia lịa. Chàng thấy thương hại nó. Vôi chạy ra suối lấy một ít nước cho vào một chiếc lá. Rồi chàng vận công như cách chàng dùng Hàn Băng Chưởng để làm nước lạnh lên. Chàng bảo nó uống. Uống xong, nó cảm thấy dễ chịu hơn. Từ đó, nó không dám nhìn ngó đến món ăn của chàng nữa.

Chàng liền lấy phần gà còn lại ăn một mạch hết veo con gà.

Ăn uống xong, chàng ngồi vận công điều tức. Con Hỏa Nhãn Hắc Lang ngồi bên cạnh như để canh gác, bảo vệ cho chàng

Không ngờ, trong lúc chàng đang điều tức thì có một bóng người xuất hiện. Hắn cười nham hiểm và vung Thiết Ma Sảng nhằm đầu chàng giáng xuống