Hôm sau, Liễu Lâm Phong và Tề Phi quyết định chia tay với mọi người để đi tìm tổng đàn của Đào Hoa Cung như lời Tả Thiên Lâm đã tiết lộ trước khi chết
Ba Thượng Thần Thương cầm tay Liễu Lâm Phong và nói:
- Cuộc đời ta có được như ngày hôm nay là nhờ môn chủ. Đến bây giờ ta vẫn chưa dám tin là sự thật. Cả cuộc đời này ta biết ơn môn chủ. Hiện tại, ta còn một nỗi lo canh cánh trong lòng. Ta muốn đi theo môn chủ để giải cứu cho tiểu nữ của ta. Ta không muốn Tiểu Đào muội ấy cứ mãi buồn bã vì mất con gái.
Liễu Lâm Phong cầm tay Ba Thượng Thần Thương và nói:
- Đã lâu rồi huynh và Lâm tỉ chưa có những ngày tháng bình yên. Giữa hai người có biết bao điều muốn nói. Huynh chưa trùng phùng cùng Lâm tỉ đã vội ra đi. Như vậy có vội vàng quá không? Hơn nữa, hiện tại đôi chân của tỉ ấy cũng chưa bình phục hẳn. Huynh ra đi lúc này không tiện chút nào cả. Huynh nên ở lại ít hôm nữa rồi hãy đi sau.
Tiểu Dã nhìn Tề Phi rồi nói:
- Đại huynh, huynh đi thật sao? Huynh không thể ở đây với đệ một vài ngày được sao? Huynh hãy ở lại để giúp đệ gầy dựng tửu lâu ở đây đi. Khi nào mọi thứ ổn định rồi huynh hãy ra đi. Đệ mới có một người huynh trưởng. Niềm vui chưa thỏa thì lại phải xa cách nữa sao? Đệ không đành lòng chút nào cả.
Nói xong, hắn khóc tu tu như một đứa trẻ. Liễu Lâm Phong thấy thế, chàng không đành lòng nên bảo Tề Phi ở lại với Tiểu Dã để giúp gia đình Ba Thượng Thần Thương gầy dựng lại mọi thứ rồi sau đó sẽ cùng đi với Ba Thượng Thần Thương. Chàng sẽ lên đường trước.
Vậy là Liễu Lâm Phong lại một mình lên đường. Lúc này chàng cải trang thành một hán tử trung niên. Chiếc áo màu khuyết bạch càng làm cho chàng trong dạn dày phong sương. Liễu Lâm Phong chọn hướng Tô Châu thẳng tiến.
Trời đã hoàng hôn. Những tia nắng cuối cùng hắt lên mặt sông, trông phong cảnh mĩ lệ như một bức tranh vẽ. Chàng đứng đợi ở một bến đò. Hai bên bờ những hang lau xao xác theo từng cơn gió thoảng. Cảnh nên thơ và yên bình quá.
Lúc này một chiếc khoái thuyền được trang trí rất bắt mắt đang cập bến. Trên thuyền là mười tay trạo phu. Họ dùng hết sức để đẩy thuyền tiến về phía trước. Mọi người lại lục tục xuống thuyền để mau chóng sang bờ bên kia. Hoàng hôn ở đây xuống rất nhanh. Vì thế, mọi người ai ai cũng khẩn trương.
Thuyền từ từ tách bến. Liễu Lâm Phong cùng với một số thương khách đang lặng lẽ ngắm hoàng hôn. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Chàng bận tâm đến những lời cuối cùng Tả Thiên Lâm nói trước kia gã chết. Chàng muốn biết tổng đàn của Đào Hoa Cung ở đâu thì cách duy nhất chàng phải đi qua bến đò Thủy Sa Giang để đến bờ nam của dòng Cẩm Giang. Từ đó chàng lân la dò hỏi sau.
Đang miên man theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Chợt chàng nghe có tiếng gió từ phía sau. Biết có người tập kích mình, chàng nhanh chóng cúi gập người xuống và lăng không đảo bộ và dùng thế Phi Xà Cước đá văng vũ khí của kẻ tấn công lén chàng. Gã ấy văng ra xa và mất đà lao luôn xuống nước. Lực đạo mà Liễu Lâm Phong ra tay khá mạnh nên gã ấy lao theo cùng với thanh trường kiếm. Đột nhiên từ dưới nước hai mươi mấy tên
hán tử mặc áo da cá lao vυ't lên thuyền.
Những khách thương thấy cảnh ấy thì kinh hồn bạt vía. Một người hét lên:
- Thủy Sa Trại. Bọn giặc cướp xuất hiện rồi. …
Người ấy không kịp nói gì thì đã bị một tên thổ phỉ vung Loan đao chém chết. Đầu nằm lăn lóc trên sàn thuyền. Máu loang loáng khắp nơi.
Tiếng khóc. Tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Một gã to béo và hung hãn. Có lẽ hắn ta là đầu lĩnh của bọn thổ phỉ cũng nên. Hắn gầm gừ:
- Các ngươi khôn hồn thì bỏ lại tất cả của cải lại đây. Nếu không, các ngươi sẽ chết không toàn mạng với thanh Diêm Vương Đao của nhị trại chủ ta
Liễu Lâm Phong hiểu ngay là chàng và mọi người đang đối mặt với bọn giặc cướp ở bến sông này. Từ lâu chàng được mẫu thân nói nhiều về những chuyện trong võ lâm. Trong đó có câu chuyện về trại chủ của Thủy Sa Trại.
Chàng biết ngay là hôm nay chàng gặp phải bọn giặc cướp vô cùng hung bạo và tàn nhẫn. Thế là chàng tung chưởng tấn công chúng ngay. Chàng muốn tốc chiến tốc thắng. Như thế chàng và mọi người mới có cơ hội thoát khỏi nơi này. Những tên thổ phỉ lúc này sứt đầu mẻ trán, rên la thảm thiết. Mọi người thấy Liễu Lâm Phong ra tay chống lại bọn gặc cướp kia thì mừng rỡ vô cùng. Họ reo hò ầm ĩ và cổ vũ cho chàng trai lạ. Với họ, chàng chẳng
khác nào một chiếc phao cứu lấy họ.
Trận đánh diễn ra trong chóng vánh. Chỉ phút chốc sau, trên thuyền không một tên thổ phỉ nào còn sống sót.
Chàng vội nói với mọi người:
- Bọn này bị chúng ta gϊếŧ cả . Nhưng có một tên bị tại hạ đánh văng xuống nước khi nãy. Chắc chắn hắn đã bơi về sào huyệt của hắn để báo tin cho đồng bọn. Chúng chờ lâu thấy đồng bọn không về. Thế nào chúng cũng tung một lực lượng nữa để hỗ trợ bọn vừa rồi. Mọi người ở đây nên nhanh chóng chèo thuyền để thuyền cập bến rồi đi ngay để tránh họa sát thân.
Mọi người gật đầu cho là lời của chàng rất đúng.
Một lão già, mắt sáng như sao. Hai bên thái dương của lão nổi gồ lên. Chứng tỏ lão cũng là một cao thủ võ lâm có nội công thâm hậu. Chàng chưa nhận diện ra lão là ai. Lão cũng cùng với chàng diệt trừ bọn Thủy Sa Giang. Giờ nghe chàng nói, lão gật đầu:
- Lời của lão đệ rất hữu lí. Chúng ta nên mau chóng rời khỏi nơi đây và giúp đỡ những thiếu phụ, những ấu nhi, những người không biết võ tìm nơi ẩn thân đi. Sông nước là địa bàn của chúng. Chúng ta ở đây chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Chúng ta không phải là đối thủ của chúng đâu. Chúng có tên đầu lĩnh, võ công phi phàm. Chúng ta nên tránh đi là hơn.
Nói rồi lão cầm lấy hai mái chèo và dùng thần lực của mình chèo đi như bão táp. Con thuyền băng băng lao mình về phía trước. Xa xa là những bụi lau đang ngả nghiêng theo gió.
Bên kia đã là bờ của Cẩm Giang trấn. Thuyền vừa cập bến. Mọi người vội vã bước lên bờ.
Liễu Lâm Phong nhìn đăm đám vào khoảng xa rồi thét lên:
- Đừng đi. Phía trước có mai phục