Khi Liễu Lâm Phong và Truy Tung Bất Nhị Tề Phi đến nơi ở của Lâm Tiểu Đào thì Ba Thượng Thần Thương và Tiểu Dã cũng đang ở đấy. Mọi người hàn huyên, tâm sự với nhau cho bõ những ngày tháng xa cách. Nhất là Tiểu Dã đã thoát khỏi nỗi oan với Lâm Tiểu Đào. Ai ai cũng vui vì giây phút trùng phùng ấy. Liễu Lâm Phong không chứng kiến. Nhưng chàng chắc chắn rằng tình cảm của họ sẽ càng thân thiết và đậm đà hơn. Ba Thượng Thần Thương có lẽ là người vui nhất. Lão cười nói luôn miệng.
Lúc này Lâm Tiểu Đào đang ngồi trên chõng tre. Hai chân nàng buông xuống, gầy guộc và không một chút động đậy. giờ đây trên mái tóc nàng đã lấm tấm bạc. Ba Thượng Thần Thương và Tiểu Dã ngồi cạnh bên.
Liễu Lâm Phong tới và mang rất nhiều món ăn ngon. Chàng nói:
- Hôm nay là ngày tao phùng của Ba Thượng lão huynh và Lâm Tiểu Đào tỉ tỉ. Chúng ta phải ăn mừng một bữa thật no say mới được. Những tháng ngày đau thương đã qua rồi. Giờ hai người đón chào những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc thôi.
Ba Thượng Thần Thương gật đầu. Rồi lão quay sang Lâm Tiểu Đào giới thiệu:
- Tiểu Đào muội. Đây chính là môn chủ của huynh. Tên của môn chủ là Liễu Lâm Phong. Ái tử của Nhất Kiếm Hoành Tảo Liễu Lâm Bình ở Liễu Cốc Xà Linh Trang. Hiện nay giang hồ nổi sóng. Phe Hắc đạo đang ngày đêm hoành hành. Giang hồ bắt đầu nổi sóng. Môn chủ tập hợp những người có ý chí, có hoài bão để giữ gìn công đạo cho võ lâm.
Lâm Tiểu Đào đưa mắt nhìn Liễu Lâm Phong rồi cúi đầu chào. Bà đã nhận ra chàng chính là người khách lạ mà hai hôm trước đã đến đây mang vật thực cho bà. Chàng lại còn bắt mạch xem qua vết thương nơi chân cho bà. Liễu Lâm Phong cũng mỉm cười đáp lễ. Liễu Lâm Phong nói:
- Tiểu Dã, đệ ấy là một người trung nghĩa đáng khen. Tỉ đừng nên vì một chút tiểu tiết mà mất đi tình thân. Ba Thượng lão huynh cũng đã đau khổ nửa đời người rồi. Tỉ nên mở lòng mình để “Gương vỡ lại lành”. AI ai cũng mong muốn như vậy.
Lâm Tiểu Đào nói:
- Cám ơn môn chủ đã có ý thành toàn cho ta và Ba Thượng huynh. Nhưng hiện tại, con gái vẫn bặt tăm. Thân ta giờ đây là kẻ tàn phế. Ta đâu còn xứng đáng với huynh ấy nữa.
Nói xong, Lâm Tiểu Đào ôm mặt khóc. Nỗi ức nghẹn khiến tiếng khóc của nàng nghe buồn bã, thê lương vô cùng
Liễu Lâm Phong quay sang Ba Thượng Thần Thương và nói:
- Ba Thượng lão huynh. Ý của lão huynh như thế nào?
Ba Thượng Thần Thương lắc đầu:
- Con gái bị người ta bắt đi mất. Ta cũng không có mặt mũi nào để nói đến chuyện cùng với Tiểu Đào nối lại mối duyên xưa. Ta phải đi tìm con cho muội ấy bằng mọi giá. Sau đó ta sẽ tự sát ngay. Ta bị Đào Hoa Cung khống chế. Gây ra biết bao án tích. Biết bao người đau khổ vì mất người thân. Ta phải dùng cái chết để đền tội của mình.
Lão nói xong rồi im lặng. Nhưng trên mắt lão vẫn còn hằn lên nỗi buồn man mác. Lão nói:
- Đa tạ môn chủ đã vì ta. Giờ mọi chuyện tùy ý Tiểu Đào muội ấy muốn thế nào thì ta cũng đành chịu thế ấy
Liễu Lâm Phong nói:
- Ta là một cô nhi, không nhà, không cửa, không người thân nên ta rất hiểu nỗi đau khổ của Ba Thượng lão huynh. Trong khi mọi người chỉ cần một chút cố gắng là có thể tạo cho Ba Thượng Thiên Hương một mái ấm gia đình hạnh phúc. Huống hồ chi Ba Thượng lão huynh và Lâm tỉ là thanh mai trúc mã từ thuở bé. Đừng nên vì một chút tự ái nhất thời mà đánh mất đi hạnh phúc đang có trong tay.
Lâm Tiểu Đào ôm mặt khóc. Bà nhìn Ba Thượng Thần Thương và nghẹn ngào nói:
- Sư huynh. Muội có một chuyện giấu kín trong lòng suốt bao năm qua. Sư huynh ơi. Ba Thượng Thiên Hương chính là…chính là…con gái ruột của sư huynh chứ không phải con của Cừu Như Hải nhị sư huynh đâu.
Ba Thượng Thần Thương và mọi người bàng hoàng khi nghe Lâm Tiểu Đào tiết lộ bí mật
Bà nói:
- Huynh còn nhớ hôm chúng ta hẹn gặp nhau trong rừng trúc không? Đó là hôm cuối cùng chúng ta gặp nhau trước khi muội làm vợ của Cừu Như Hải. Muội không dám nói cho huynh biết. Vì muội sợ huynh sẽ nóng nảy và đánh nhau với Cừu Nư Hải. Như thế thì cả gia đình ta chết cả…
Lâm Tiểu Đào nói nhiều lắm. Nhưng bên tai Ba Thượng Thần Thương chỉ còn nghe và biết Ba Thượng Thên Hương chính là con gái của lão. Lão sung sướиɠ như điên. Lão cười. Lão nói. Lão múa máy tay chân
Một niềm hạnh phúc quá lớn đến với lão. Lão cứ ngỡ mình nằm mơ. Lão không tin mình còn cơ hội gặp lại Lâm Tiểu Đào sư muội. Lão chưa bao giờ nghĩ Ba Thượng Thiên Hương lại là đứa con bé bỏng của lão. Cuộc đời lão giờ đây có quá nhều hạnh phúc, quá nhiều may mắn.
Liễu Lâm Phong nói:
- Ta và Tề Phi hộ pháp có dành cho Ba Thượng lão huynh hai điều bất ngờ nữa. Đó là tấm lòng của mọi người để bù đắp những bất hạnh trong cuộc đời của huynh
Chàng dừng lại một chút rồi nắm lấy tay Ba Thượng Thần Thương mà nói:
- Việc đầu tiên là ta sẽ chữa lành đôi chân cho Lâm tỉ để hai người vui trong niềm vui đoàn tụ. Trước đây ta từng chữa bệnh liệt chân cho Hồng Y Nữ Hiệp Diệp Tố Châu, là mẫu thân của A Khắc Cáp Tắc. Lần này ta tự tin bản than mình có thể chữa lành bệnh cho Lâm tỉ
Mọi người nghe Liễu Lâm Phong nói thế thì ai nấy đều hân hoan. Chàng cũng vui trước hạnh phúc của người khác. Chàng nói tiếp:
- Việc thứ hai: ta và Tề hộ pháp không cùng mọi người đến đây mà chia tay vì có chút việc. Đó là ta và Tề hộ pháp đi tìm mua cho Ba Thượng lão huynh một gia trang để huynh đưa Lâm tỉ về đó ở. Con người ta, ai cũng vậy “Chim có tổ, người có tông”. Dù đi đâu, làm gì thì cuối cùng cũng phải có cho mình một mái ấm gia đình. Ba Thượng lão huynh có thể kinh doanh hoặc mở một tửu quán, sống những ngày tháng nhàn nhã
Ba Thượng Thần Thương và Lâm Tiểu Đào xúc động trước tấm lòng bao la và sự chu đáo của Liễu Lâm Phong. Thế là mọi người ngồi vào bàn và cùng ăn uống vui vẻ với nhau.
Năm ngày sau, mọi người cùng nhau chuyển đến nơi ở mới. Lâm Tiểu Đào cũng đã đi lại được một vài bước. Ba Thượng Thần Thương và Tiểu Dã chăm sóc chu đáo cho bà nên trông bà có vẻ trẻ và khỏe hơn trước. giờ đây Tiểu Dã trở thành đệ đệ của Ba Thượng Thần Thương và Lâm Tiểu Đào. Mọi người hân hoan khi hai người “duyên vỡ lại lành”. Họ ngượng nghịu nhìn nhau và uống chén rượu giao bôi.