Ba Thượng Thần Thương kinh hoàng, ngạc nhiên,. Lão không tin vào tai của mình. Rõ ràng chính mắt lão nhìn thấy…
Ba Thượng Thần Thương trố mắt nhìn Tiểu Dã. Tiểu Dã biết dù hắn có nói thế nào, Ba Thượng lão nhân cũng không tin những lời hắn nói là sự thật khi chính mắt lão trông thấy mọi chuyện. Do đó, hắn liền cởi dải lưng quần ra và đưa cho mọi người xem dấu vết của việc hắn bị hoạn.
Ai cũng kinh ngạc. Ba Thượng Thần Thương nói không nên lời. Nếu Tiểu Dã không đưa cho lão xem chắc chắn lão sẽ không bao giờ tin lời Tiểu Dã nói
Tiểu Dã sửa lại y phục và nói:
- Trước đây, đệ là một liệp hộ ở trong rừng. Một hôm có một toán người cũng đi săn. Bọn họ thấy đệ nên xông vào đánh và bắt đệ đi. Khi đệ tỉnh lại thì đệ thấy mình trong hình hài một con Dã Nhân. Tuy thần trí đệ không hề bị chất độc của họ khống chế nhưng đệ không thể nói được. Đệ muốn vùng vẫy để thoát thân nhưng họ có võ công cao cường nên đệ không tài nào thoát khỏi. Đệ được bán cho hết người này đến người khác…
Tiểu Dã ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Rồi sau đó, đệ được bán cho một cao thủ võ lâm. Hắn ta dạy cho đệ học võ. Loại võ công này không được gần gũi nữ nhân. Nếu không sẽ không tập trung được công lực. Do đó, hắn cắt đi của đệ…để đệ có võ công thâm hậu như hắn. Từ đó, trong giang hồ xuất hiện một cao thủ nổi danh. Có biết bao tiền tài, bảo vật của những nhà cự phú đều bị vét sạch. Giang hồ gọi là Mông Diện Dã Nhân.
Ba Thượng Thần Thương ngạc nhiên. Lão không ngờ trên đời này lại có một loại thuốc khủng khϊếp như thế. Loại thuốc ấy có khả năng biến con người thành Dã Nhân. Thật nguy hiểm vô cùng.
Chợt nhớ ra điều gì đấy, lão hỏi:
- Thế vì sao Mông Diện Dã Nhân lại đánh nhau với sư phụ ta?
Tiểu Dã gật đầu:
- Mông Diện Dã Nhân có mối hiềm khích với Huyết Độc Đoạt Hồn nên xảy ra xung đột. Thật ra, hắn ta bị sư phụ huynh đánh là vì hắn tham lam, vơ vét của cải của lương dân. Sư phụ huynh truy tìm hắn và ra tay để trừ hại cho dân làng. Rồi một hôm trời xui đất khiến thế nào, hắn tự tìm lấy cái chết khi dám xâm nhập vào Phi Châm Bang để đoạt bảo.
Ba Thượng Thần Thương nói tiếp:
- Khi Mông Diện Dã Nhân chết đi. Đệ trở nên bơ vơ nên sư phụ ta thương tình mang đệ về nuôi. Có lẽ sư phụ biết đệ không phải là một con dã nhân nên đối xử với đệ rất tốt. Ta thấy chưa bao giờ sư phụ trói hoặc xích đệ giống như tên Mông Diện Dã Nhân đã từng làm
Tiểu Dã thừa nhận:
- Có lẽ vì thế mà đệ không muốn trốn đi đâu cả. Đệ muốn sống chung cùng huynh và tiểu sư muội. Đến khi sư phụ huynh bị Cừu Như Hải hãm hại. Huynh bị giam. Đệ muốn giải cứu cho huynh và trả thù cho sư phụ. Đệ tìm cách gϊếŧ hắn. Nhưng không thành. Đệ cũng bị giam. Sau đó hắn muốn đệ làm chuyện không ra gì với tiểu sư muội. Đệ biết nếu không thực hiện theo ý hắn thì cả đệ và tiểu sư muội sẽ bị hắn gϊếŧ. Rất may, ngày trước đệ đi rừng săn bắn, đệ có hái được một loại nấm quý. Lúc ấy, đệ lén đưa cho tiểu sư muội nuốt vào. Thế là tiểu sư muội nguôi đi chất xuân dược trong người. Đến khi nàng ấy tỉnh lại. Nàng ấy cứ ngỡ nàng ấy đã thất thân với đệ nên phẫn uất nhảy xuống Đoạn Hồn Nhai
Tề Phi và Liễu Lâm Phong im lặng lắng nghe. Ai cũng động lòng thương cho hoàn cảnh của Lâm Tiểu Đào và con người trung nghĩa như Tiểu Dã.
Tiểu Dã nói tiếp:
- Sau đó, đệ thấy tiểu sư muội nhảy xuống Đoạn Hồn Nhai. Đệ không còn tha thiết gì với cuộc sống này cả nên lao mình theo. Đoạn Hồn Nhai nghe tên thôi cũng biết là nơi ấy cheo leo, hiểm trở như thế nào. Người nào rớt xuống vực thì xem như cầm chắc cái chết trong tay. Nhưng may mắn làm sao! Đúng là trời xanh có mắt. Đệ nhảy xuống theo tiểu sư muội. Khi đệ chụp được muội ấy thì cả đệ và muội ấy rớt xuống trúng một lùm cây mọc gie ra vách núi. Đệ vội ôm nàng ấy chui vào một động khẩu gần đấy. Cũng vừa lúc khắp nơi lửa cháy phừng phừng. Muội ấy tỉnh lại và nhìn thấy đệ. Muội ấy tức giận và đánh đuổi đệ đi.
Ba Thượng Thần Thương thắc mắc:
- Đệ đi rồi. giờ nàng ấy ở đâu? Đệ có biết không?
Tiểu Dã gật đầu:
- Đệ biết. Đệ đâu có bỏ đi. Đệ luôn quanh quẩn bên cạnh nàng ấy để vào rừng săn bắn và hái trái cây cho nàng ấy sống qua ngày
Ba Thượng Thần Thương hỏi:
- Thế nàng ấy có biết những vật thực ấy là của đệ mang đến cho muội ấy không?
Tiểu Dã lại gật đầu:
- Muội ấy biết. Nhưng muội ấy không làm gì được. Vì muội ấy nhảy xuống Đoạn Hồn Nhai nên bị chấn thương và không thể đi lại được nữa
- Trời ơi!
Ba Thượng Thần Thương la lên kinh hoàng. Nỗi xót thương cho tiểu sư muội cứ đè nặng trong long lão. Nhất là giờ đây lão nôn nóng mong được gặp lại Lâm Tiểu Đào.
Tiểu Dã nói:
- Đệ đưa nàng ấy vào trong rừng, làm cho nàng ấy một căn nhà thật đẹp để ở. Sau đó đệ bỏ đi ngay. Ngày nào đệ cũng mang thức ăn đến cho nàng ấy rồi lại đi. Ban đêm, đệ ngủ trên cành cây gần đấy để bảo vệ cho tiểu sư muội. Đệ sợ thú dữ tấn công, một mình nàng ấy không thể chống đỡ được. Hôm nay đệ vào thị trấn định mua cho nàng ấy một ít quần áo và vài thứ vật dụng cần thiết. Không ngờ đệ nhìn thấy huynh. Đệ định chạy đến. Nhưng lúc đó tên Tả Thiên lâm kể chuyện về sư phụ và huynh nên đệ rình nghe
Tề Phi nghe Tiểu Dã nói như thế thì cười lên ha hả:
- Giờ thì ta hiểu môn chủ nói cái đấm của ta vào cội cây có giá trị. Đúng vậy. Ba Thượng lão huynh có được một niềm vui thật lớn mà trời xanh dành tặng cho huynh sau tất cả những đau khổ mà huynh phải gánh chịu suốt bấy lâu nay. Ta biết thêm một con người trung nghĩa như đệ. Ta rất muốn kết nghĩa đệ huynh với đệ. Ý đệ như thế nào?
Tiểu Dã gật đầu. Mi mắt hắn còn đọng lại hai giọt nước:
- Cám ơn Tề huynh đã thương xót đệ. Đệ xin vâng
Tề Phi sung sướиɠ siết chặt Tiểu Dã vào lòng:
- Ta còn có một bào đệ. Hắn ta là Xuyên Không Tử. Rồi sau này ta sẽ giới thiệu hắn với đệ. Từ nay đệ là em út. Chúng ta sẽ sống một nhà vui vẻ với nhau. Đệ có đồng ý không?
Tiểu Dã xúc động nghẹn ngào. Hắn không ngờ cuối cùng hắn cũng có một gia đình
Tiểu Dã nói:
- Thật ra môn chủ biết tiểu sư muội còn sống. Lúc đệ bị Tề huynh đánh rớt xuống đất, môn chủ có hỏi đệ. Đệ kể cho môn chủ biết mọi chuyện. Vì thế môn chủ muốn Ba Thượng huynh chữa bệnh cho đệ để đệ kể cho huynh nghe mọi chuyện và để chứng thực muội ấy không hề thất thân với đệ
Chợt Tiểu Dã giật mình:
- Giờ đệ phải quay về ngay. Đệ sợ tiểu sư muội mong đệ. Ba ngày rồi đệ ở đây, chắc tiểu sư muội đói rồi. Đệ phải đi ngay bây giờ.
Liễu Lâm Phong cười:
- Ta đã chu tất cho nàng ấy rồi. Ngươi ăn đùi gà, đùi thỏ có tẩm thuốc quý mà không hề ngạc nhiên ở đâu có hay sao? Ta đã vào rừng săn bắn và chăm sóc cho nàng ấy thay ngươi. Ta cũng muốn biết trong thời gian qua nàng ấy sống thế nào. Ta định mang nàng ấy đến đây để gặp Ba Thượng lão huynh. Nhưng ta suy nghĩ lại. Ta nên để huynh đi gặp nàng ấy và bày tỏ tâm sự thì hơn
Ba Thượng Thần Thương xúc động và muốn đi ngay. Liễu Lâm Phong nói:
- Huynh và Tiểu Dã ngươi cứ đi trước. Ta và Tề Phi còn có một chút việc phải làm. Sau đó sẽ đi ngay
Ba Thượng Thần Thương và Tiểu Dã cúi chào mọi người rồi phóng mình đi mất