Liễu Lâm Phong cũng gật đầu nhìn Ba Thượng Thần Thương như muốn biết điều mà Tề Phi thắc mắc. Ba Thượng Thần Thương nói:
- Môn chủ. Việc trước tiên của chúng ta hiện giờ là mau chóng tìm ra nơi hạ lạc của Đào Hoa Cung để cứu Điền tiểu thư và con gái ta. Chuyện ân oán giữa ta với lão quái Đoạt Mệnh Phi Châm kia lúc khác ta kể cho môn chủ và Tề hộ pháp nghe cũng không muộn.
Liễu Lâm Phong nói:
- Lão nói rất phải. Việc cứu người như cứu hỏa. Chúng ta không thể chần chừ được. Ta cũng đang nóng lòng muốn biết tình hình sức khỏe của Điền tứ muội. Việc trước tiên, ta nên tìm một khách điếm trú ngụ rồi tìm cách liên lạc với người của Đào Hoa Cung sau
Tề Phi nói:
- Thuộc hạ biết cách đây bảy dặm về phía nam có một khách điếm. Nơi ấy, tuy hẻo lánh nhưng cũng khá sạch sẽ, ngăn nắp và gần với nơi này. Ta nên đến đó là tiện nhất.
Liễu Lâm Phong gật đầu:
- Ba Thượng lão nhân lão thấy như thế nào?
Ba Thượng Thần Thương đứng dậy và nói:
- Công lực của ta tuy chưa phục hồi nhưng có phần dễ chịu hơn xưa nên môn chủ không phải lo cho ta. Tùy ý môn chủ sắp xếp.
Liễu Lâm Phong gật đầu. Ba Thượng Thần Thương chợt nhớ ra điều gì đó nên cúi người nhặt lấy Diệp Âm Tuyền và một loại quả có màu tím. Lão nói:
- Ta cần loại quả này để bào chế ra một loại thuốc có khả năng kháng độc và tăng cường công lực.
Liễu Lâm Phong nói:
- Ta cũng đang có ý đó. Trong Y Cảo Kì Thư của sư tổ ta có nói về cách bào chế thuốc làm từ Diệp Âm Tuyền quả. Lão cứ mang đi. Khi nào rảnh rổi, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.
Ba Thượng Thần Thương thích thú. Lão gặp được Liễu Lâm Phong, một chàng trai võ công cao cường đã làm cho lão khâm phục. Giờ chàng lại có cùng chí hướng đối với lão, hỏi sao lão không thích cho được. Lão mơ ước có một chàng rể tài giỏi như chàng thì còn gì hạnh phúc cho bằng. Lão chỉ mỉm cười thích thú với điều lão đang nghĩ chứ lão không dám nói ra.
Ba người quyết định tìm một khách điếm để nghỉ ngơi và truy tìm người của Đào Hoa Cung. Thế là ba người phóng mình đi.
Họ đi rồi, từ trong rừng có một bóng đen xuất hiện. Bóng đen ấy cười gằn một tiếng rồi cũng phóng mình lao đi
Nửa khắc sau, ba người đã có mặt ở khách điếm. Ba Thượng thần Thương nói:
- Chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi, dưỡng thần rồi cùng nhau bàn kế sách để có thể tiếp xúc với người của Đào Hoa Cung
Tề Phi gật đầu, nói:
- Lão nói đúng. Suốt đêm qua, ta cùng môn chủ lặn lội tìm lão thật là vất vả. giờ ta phải dưỡng thần để phục hồi công lực. Chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Họ đang nói chuyện với nhau. Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa. Liễu Lâm Phong khẽ suỵt, ra hiệu cho mọi người im lặng rồi hỏi:
- Ai đó? Bên ngoài có tiếng trả lời:
- Dạ, là tiểu nhị đây ạ. Tiểu nhân mang thức ăn với bình rượu nóng Nữ Nhi Hồng cho ba vị khách quan dung bữa và thưởng thức rượu ngon của khách điếm này ạ.
Liễu Lâm Phong không nói một lời nào. Chàng mở cửa ra. Tên tiểu nhị bước vào phòng. Trên tay của gã là một mâm thức ăn lớn. Gã đặt tất cả xuống bàn. Cúi đầu chào mọi người rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Liễu Lâm Phong và Ba Thượng Thần Thương ngồi vào bàn. Trên bàn, những món ăn ngon lành đang bốc khói. Nào là vịt quay Tứ Xuyên, nào là há cảo hấp, nào là vịt tiềm thượng hạng. Lại thêm con gà luộc béo múp. Trông ngon lành làm sao! Mùi thức ăn tỏa ra càng làm cho mọi người thêm háo hức mong được thưởng thức món ăn ngon ngay. Nhất là mùi rượu nồng nàn khiến cho khách giang hồ không kiềm được lòng mình.
Liễu Lâm Phong nói:
- Tề hộ pháp mau ngồi vào bàn và dùng bữa thôi. Chúng ta còn rất nhiều việc cần làm.
Truy Tung Bất Nhị Tề Phi nói:
- Khoan đã môn chủ và Ba Thượng lão nhân. Theo thuộc hạ nghĩ, thức ăn này có vấn đề…
Liễu Lâm Phong và Ba Thượng Thần Thương kinh ngạc nên vội đứng dậy. Truy Tung Bất Nhị nói:
- Thưa môn chủ, thuộc hạ là người của giang hồ. Hơn nữa thuộc hạ cùng bào đệ của mình là Xuyên Không Tử chuyên về lĩnh vực Không Không và Truy Tung. Do đó, thuộc hạ nghĩ thức ăn này nhất đinh có vấn đề…
Liễu Lâm Phong ngạc nhiên, nói:
- Ta không bao giờ nghi ngờ về khả năng và sự phán đoán của Tề hộ pháp. Tốt nhất, chúng ta nên cẩn thận thì hơn.
Tề Phi vội lấy trong túi áo ra một chếc kim bạc, gã nói:
- Đây chính là bảo vật mà sư phụ của thuộc hạ đã tặng cho thuộc hạ trước khi thuộc hạ hành tẩu giang hồ. Chỉ cần thức ăn kia có độc thì chiếc kim này sẽ chuyển sang màu đen thôi. Môn chủ chờ thuộc hạ một lúc
Gã noi xong liền đưa kim vào thức ăn để thử độc. Chẳng mấy chốc chiếc kim kia từ màu trắng chuyển sang màu đen lại có cả khói nữa. Liễu Lâm Phong tuy không hiểu lắm những chuyện trên giang hồ do chàng ít có dịp va chạm với những biến trá của khách giang hồ. Nhưng nhìn chiếc kim hóa đen, lại có thêm khói bốc lên, chàng hiểu trong thức ăn kia chắc chắn có chất kịch độc.
Liễu Lâm Phong vội dùng truyền âm nhập mật để nói chuyện với Tề Phi và Ba Thượng Thần Thương:
- Ta không thù oán gì với họ. Nhưng tại sao họ lại tẩm độc vào thức ăn của ta? Chúng ta cần phải cẩn thận và đề phòng. Nơi này đầy nguy hiểm.
Ba Thượng Thần Thương nói:
- Người muốn sát hại ta có thể là người của khách điếm. Họ muốn gϊếŧ ta để đoạt của cải mà ta có. Hoặc là một ai đó nhìn thấy chúng ta. Họ nhận ra ta là kẻ thù nên nhân cơ hội này ra tay thì rất thuận tiện.
Liễu Lâm Phong gật đầu:
- Lời của Ba Thượng lão nhân nói rất hữu lí. Ta có ý này…
Nói xong, chàng kề tai hai người nói nhỏ. Không hiểu sao, cả ba cùng cười thích chí và vội thực hiện nay