Ba Thượng Thần Thương vội gục xuống bàn và nói lớn:
-Ta chịu hết nổi rồi…Ta
Tề Phi cũng không nói gì. Gã gục xuống bàn bất tỉnh. Riêng Liễu Lâm Phong thì chàng đã bất tỉnh tự khi nào.
Trong phòng mọi thứ im lặng. Không một tiếng động.
Thời gian trôi qua, tàn một nén hương. Cửa phòng của ba người chợt hé mở. Một đại hán bịt mặt tiếng vào. Gã quan sát thấy cả ba người đều gục xuống bàn thì phá lên cười:
- Ba Thượng lão quái. Diêm Vương định lão canh ba phải chết. Lão có thể cãi lại đến canh năm được hay sao? Lần trước may nhờ lão gặp điều may mắn hiếm có nên lão mới giữ được cái mạng già của lão. Nhưng bây giờ, ta xem ai có thể cứu được lão. Ta không tin hôm nay lão có thể sống sót trong tay Thập Tam sứ giả Tả Thiên Lâm ta.
Nói xong, gã vung nhuyễn đao nhằm ngay huyệt Mệnh Môn của Ba Thượng Thần Thương chém tới. Đường đao nhanh, mạnh và chuẩn xác vô cùng. Điều đó cho thấy trình độ võ công của gã cao cường đến mức độ nào…
Chợt…
Chát…Bốp…Bốp…
Ối chao….Lão còn sống…Lão…lão lừa ta…
Tên Tả Thiên Lâm nói xong, tay ôm lấy mặt của mình. Lúc này trên mặt của gã hằn lên năm dấu tay. Máu rơm rớm.
Ba Thượng Thần Thương hừ lên một tiếng:
- Ngươi tưởng rằng ngươi thông minh. Nhưng chính sự thông minh của ngươi làm cho hành tung của ngươi bại lộ…
Tả Thiên Lâm ngạc nhiên:
- Lão nói là hành tung của ta bị bại lộ à?
Truy Tung Bất Nhị cười khà khà nói:
- Kinh nghiệm giang hồ của ngươi còn non lắm. Khi ngươi mang thức ăn vào phòng, chính ánh mắt lấm lét của ngươi đã tố cáo hành vi của ngươi. Nhưng nếu chỉ như thế thì ta cũng chưa nghi ngờ ngươi. Chính vì chúng ta chưa kêu thức ăn mà lại có tên tiểu nhị mang thức ăn lên tận phòng đã làm chúng ta thêm cảnh giác. Khách đến trú trong khách điếm này họ tự xuống dưới khách sảnh ăn uống chứ chưa bao giờ lão già họ Lương lại cho người mang thức ăn lên tận phòng bao giờ. Ngươi đã khống chế lão họ Lương đúng không?…
Tả Thiên Lâm cười lên man dại:
- Ngươi phân tích rất có lí. Ta khá khen ngươi là người rất có tâm cơ đấy.
Tề Phi nói tiếp:
- Vì thế chúng ta tương kế tựu kế, giả vờ như đang trúng độc để chờ ngươi đến. Chúng ta chờ ngươi ở đây đã lâu rồi đấy. Ngươi và lão Ba Thượng có thù hằn gì với nhau à? Ngươi phát hiện ra lão trú ở khách điếm này nên ngươi âm thầm theo dõi và tìm thời cơ để ra tay hạ sát
lão.
Tả Thiên Lâm nói:
- Phải, ta và lão có một mối thù rất lớn. Ta sống thì lão phải chết.
Nói xong, gã lại tiếp tục cười:
- Nhưng các ngươi không thể nào thoát khỏi nơi này đâu. Ta đã đốt Hỏa Mê Hương khắp xung quanh đây rồi. Nửa canh giờ sau, các ngươi không có thuốc giải của ta thì có Đại La Kim Tiên cũng không cứu được các ngươi nữa.
Mọi người hoảng kinh trước những gì gã nói. Hỏa Mê Hương là một loại mê dược cực mạnh. Người trúng phải Mê Hương sẽ lăn ra bất tỉnh ngay. Ba Thượng Thần Thương nói:
- Ngươi vì một chút hiềm khích với sư phụ mà gây ra biết bao chuyện kinh thiên động địa. Giờ ngươi muốn gϊếŧ luôn cả ta sao? Ngươi nghĩ ngươi có đủ bản lĩnh để truy sát ba người chúng ta không?
Gã không nói không rằng. Gã cắn chặt môi và tung chưởng xuất chiêu phản công. Tuy bị bất ngờ vì việc hạ độc của gã không thành. Nhưng điều ấy không làm cho gã lúng túng. Gã lấy lại tinh thần và ra tay ngay để chiếm lấy tiên cơ
Ba Thượng Thần Thương gầm lên:
- Ông trời còn không muốn ta chết. Ngươi chỉ là hàng hậu bối. Ngươi có thể gϊếŧ ta được sao? Sư phụ ngươi dạy ngươi sát hại sư thúc của mình sao? Đỡ…
Tả Thiên Lâm vung chưởng tấn công và hừ lớn:
- Số của lão cũng sống dai đấy. Nhưng lần này ta sẽ cho lão biết thế nào là thủ pháp độc môn của Đào Hoa Cung
Ba Thượng Thần Thương gầm lên:
- Hôm nay ta sẽ thay thầy của ngươi mà thanh lí môn hộ. Giang hồ không thể dung tha cho một kẻ thí sư diệt tổ. Ngươi còn muốn gϊếŧ ta để đoạt bí kíp thượng thừa của Đoạt Mệnh Phi Châm sao?
Tả Thiên Lâm không nói không rằng, gã vung nhuyễn đao tấn công Ba Thượng Thần Thương tới tấp. Gã có một nội lực kinh hồn, lại thêm đường đao quái nhị nên mấy lần Ba Thượng Thần Thương suýt bị trọng thương trong tay gã. Gã cười lớn:
- Lão có biết vì sao ta li khai với lão già Đoạt Mệnh Phi Châm Cừu Như Hải không? Vì võ công của lão chẳng ra gì nhưng lúc nào cũng tự phụ và cho rằng bản thân mình là giỏi nhất. Nếu ta không khôn ngoan rời khỏi Phi Châm Bang thì giờ đây ta phải khúm núm trước lão và gọi hai tiếng “sư thúc”. Nhưng giờ ta đã là Thập Tam sứ giả, võ công của ta cũng được Đào Hoa Cung chủ chỉ điểm thêm nên giờ đây lão sẽ thấy ta lợi hai như thế nào.
Nói xong gã tiếp tục tấn công Ba Thượng Thần Thương tới tấp.