Tề Phi chứng kiến Ba Thượng Thần Thương bị trọng thương nhưng gã không dám ra mặt. Bởi gã nhận thấy độc phấn kia quá khủng khϊếp. Hắn tự nhận công lực và võ công của mình không bằng Ba Thượng Thần Thương. Lão quái kia còn không thể nào chống đỡ nổi thì gã có xông vào tấn công cũng chỉ là chuốc họa vào thân
Đợi tên sứ giả bỏ đi, Truy Tung Bất Nhị vội phóng mình xuống và xem qua thương thế của Ba Thượng Thần Thương. Lúc này lão nhắm nghiền đôi mắt. Hơi thở gần như đứt đoạn. Thất khiếu máu không ngừng tuôn ra.
Tề Phi vội lay Ba Thượng Thần Thương:
- Lão quái. Lão thế nào rồi? Lão ổn không?
Ba Thượng Thần Thương khó nhọc mở mắt nhìn Tề Phi rồi thều thào:
- Ta …không xong …rồi
Nói xong, lão lăn ra bất tỉnh trên tay Tề Phi.
Tề Phi hoảng hốt vội đưa tay lên miệng và hú lên một tràng dài
Tiếng hú của gã vang vọng khắp cánh rừng. Những chú chim kêu lên hoảng hốt rồi vội vã đập cánh bay lên trời. Đàn khỉ ở gần đấy chuyền cành nghe tiếng kêu thì chí chét gọi nhau. Chúng nó nhe răng khẹt khẹt chỉ trỏ. Bỗng con khỉ lông vàng ném vào người gã một trái gì đấy mà nó đang cầm trong tay. Thế là lũ khỉ còn lại thi nhau ném vào người gã tới tấp. Xong, chúng cũng mau chóng bỏ đi.
Tề Phi vội lăn tròn người tránh khỏi những loại quả mà lũ khỉ nhằm gã mà ném tới.
Thế nhưng, Ba Thượng Thần Thương bởi trúng độc phấn nên lão không thể tránh được đòn tấn công của lũ khỉ. Khắp người lão đầy những loại quả đỏ, vàng, cam, xanh, …. Một quả rơi đúng ngay miệng lão.
Lũ khỉ đi rồi. Rừng cây lại trở nên yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra
Tề Phi chạy lại gần Ba Thượng Thần Thương và nói:
- Lão quái. Ta không cố ý hại lão. Ta hú lên để gọi môn chủ đến giúp lão. Nhưng không ngờ lũ khỉ kia lại ra tay. Trong lúc bất ngờ, ta không kịp mang lão tránh khỏi bọn khỉ. Lão đừng trách ta nhé.
Vừa lúc đó, Liễu Lâm Phong cũng vừa phi thân đến. Chàng nhìn thấy tình cảnh của Ba Thượng Thần Thương thì hiểu ra tất cả. Chàng vội đến bắt mạch cho lão:
- Ta vì muốn thổ nạp để phục hồi nguyên khí đã bị mất do chữa thương cho lão. Không ngờ ta đến chậm một bước rồi.
Tề Phi nói:
- Khi nãy thuộc hạ hú gọi môn chủ. Không ngờ làm kinh động đàn khỉ nơi đây. Chúng nó nổi giận và ném trái cây mà chúng hái được về phía thuộc hạ và lão Ba Thượng. Thuộc hạ tránh khỏi. Nhưng lão ta thì không. Môn chủ thử kiểm tra tình hình lão xem như thế nào rồi. Liệu lão ta có thể thoát khỏi bàn tay tử thần không? Gã sứ giả
tung độc phấn. Lão quái không kịp tránh nên lão bị trúng độc. Độc chất quá khủng kiếp. Môn chủ hãy cẩn thận.
Liễu Lâm Phong khẽ gật đầu. Chàng cảm động trước sự quan tâm của thuộc hạ.
Liễu Lâm Phong cúi đầu quan sát thật kĩ tình trạng của Ba Thượng Thần Thương. Chàng cũng từng nghiên cứu qua y thư của sư tổ nên chàng cũng khá am hiểu về y dược. Nhưng khi chàng chẩn mạch cho Ba Thượng Thần Thương, chàng nhíu mày lại:
- Quái lạ! Ba Thượng lão nhân…Ba Thượng lão nhân…
Chàng lay gọi nhưng Ba Thượng Thần Thương chẳng hay biết gì cả. Chàng dùng lửa tam muội trong người chàng để truyền cho lão. Chàng dùng đến năm thành công lực mà chẳng thể lay lão tỉnh lại.
Hai khắc sau, lão từ từ mở mắt ra:
- Nóng quá…Nóng quá…
Liễu Lâm Phong lo lắng:
- Lão thấy trong người như thế nào rồi? Sao ta bắt mạch cho lão mà không phát hiện ra bất kì độc chất nào hết vậy?
Ba Thượng Thần Thương uể oải ngồi dậy. Tề Phi kể cho lão nghe những chuyện vừa xảy ra.
Chợt tay lão chạm phải loại quả mà con khỉ lông vàng tức tối ném cho lão. Lão nhìn chăm chú, sau đó phá lên cười.
Liễu Lâm Phong kinh ngạc nói:
- Lão có sao không? Lão làm sao thế?
Ba Thượng Thần Thương phá lên cười:
- Thật trời giúp ta môn chủ ạ. Trong người ta tiềm ẩn một chất độc kì quái. Nhờ có Mễ Tình Hương khống chế nên chất độc ấy tạm thời không phác tác. Không có Mễ Tình Hương, ta phải uống máu của người để sống. Lúc nãy ta giao đấu với tên thập tam sứ giả. Hắn tung độc phấn để gϊếŧ ta. Không ngờ chính độc phấn ấy làm cho chất độc trong người ta phác tác dữ dội.
Lão ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Ta sắp không chịu nổi thì chính Tề hộ pháp hú gọi môn chủ. Đàn khỉ tức giận ném trái cây về phía ta. Chúng ném loạn xạ. Nhưng nhờ thế, những huyệt đạo trong người ta bị tắc nghẽn bây giờ được đả thông. Nếu đàn khỉ kia không ném trái cây về phía ta, mà ta không được ai giải huyệt cho thì nửa khắc sau ta đã đi gặp lão Diêm Vương rồi đấy. Thật may mắn và kịp thời.
Lão cười như điên rồi nói tiếp:
- Chính môn chủ truyền lửa tam muội vào người lão để lay lão tỉnh lại. Vô tình đã thúc đẩy dược lực từ quả Diệp Âm Tuyền này phát huy tác dụng. Lão hoàn toàn trục độc ra khỏi cơ thể là nhờ lửa tam muội của môn chủ đấy. Đúng là trời xanh giúp ta. Từ nay ta không phải uống máu để sống nữa rồi. Chính môn chủ đã cứu sống ta