Liễu Lâm Phong và Truy Tung Bất Nhị Tề Phi dùng xong bữa ăn thì cũng là lúc Ba Thượng Thần Thương bước vào quán. Lão kêu một ít thức ăn và một bầu rượu rồi lão mau chóng rời khỏi tửu lâu. Truy Tung Bất Nhị Tề Phi nói:
- Môn chủ. Lão ta chính là người mà môn chủ cần tìm. Trước đây thuộc hạ từng gặp qua lão ta nên không thể nhìn lầm được. Nhưng lạ một điều là lão ta đi vào đây một mình chứ không phải mang theo Điền tiểu thư. Như thế có hai khả năng xảy ra…
- Liễu Lâm Phong cũng nhìn theo lão ta và nói:
- Một là lão có đồng bọn. Hai là Điền tứ muội của ta bị một kẻ khác cướp từ trong tay của Ba Thượng Thần Thương
Truy Tung Bất Nhị Tề Phi ngạc nhiên khi thấy môn chủ rất bình thản chứ không tỏ ra khẩn trương hay bối rối.
- Môn chủ suy luận rất phải. Ta mau chóng bám theo lão ta để tìm tung tích của Điền tiểu thư
Liễu Lâm Phong không nói gì. Chàng gật đầu, nhanh chóng tính tiền rồi rời khỏi tửu lâu. Liễu Lâm Phong nắm tay Tề Phi và phóng mình lên những mái ngói của các nhà trong nội đô. Chàng không muốn mọi người bên dưới kinh ngạc khi thấy có người di chuyển với tốc độ khủng khϊếp. Họ sẽ hoang mang và cho là đã gặp ma. Chàng không muốn có cặp mắt tò mò nào nhìn theo chàng. Hoặc đối mặt với khách giang hồ. Vì thế chàng chọn giải pháp này. Liễu Lâm Phong kéo Tề Phi phóng mình theo cái bóng mặc áo màu lục của lão Ba Thượng Thần Thương.
Lão ghé vào một dược đường. Liễu Lâm Phong ngạc nhiên khi biết lão đang ghé vào đây để mua một ít vị thuốc. Chàng thắc mắc không hiểu vì sao lão ta phải mua thuốc trị thương như thế. Không lẽ Điền Cẩm Hồng đã gặp bất trắc gì chăng? Trong lòng chàng càng khẩn trương hơn. Liễu Lâm Phong nép mình vào một góc tường, theo dõi mọi hành tung của Ba Thượng Thần Thương. Rồi sau đó chàng tiếp tục bám theo lão đến một khu rừng rậm.
Lão ta đi sâu vào trong rừng. Khi đến một gốc cây đại thụ lão ta dừng lại và chìa thức ăn cho một tên khất cái. Xong lão ta ngồi xuống và nhìn gã ăn ngấu nghiến. Lão nói:
- Đa tạ ngươi đã ra tay giúp đỡ ta. Không có ngươi, có lẽ giờ đây ta nằm yên trong lòng đất lạnh rồi. Con gái ta chắc có lẽ sẽ chết già ở nơi ấy…
Nói xong, lão khóc hu hu như một đứa bé. Nhìn lão không ai nghĩ lão là một con ngừi cùng hung cực ác cả.
Gã khất cái không nói không rằng, vẫn thản nhiên bắt lấy túi thức ăn và ăn uống. Gã không hề chú ý đến lời lão nói. Gã tu từng ngụm rượu to tướng. khề khà trông thật thích chí. Rõ là một người biết hưởng thụ.
Ba Thượng Thần Thương nói:
- Ngươi chịu giúp ta vì muốn tìm ra tung tích nơi hạ lạc của Bang chủ Cái bang chứ gì? Ta chỉ lỡ miệng nói ra một tí bí mật mà ngươi đã bám theo ta như âm hồn bất tán. Trước đây ta không muốn tiết lộ với ngươi vì ta không muốn mang họa vào mình. Phàm những ai xen vào công việc của họ đều phải chết. Nhưng hôm nay ngươi vì ta mà ra tay chống lại Đào Hoa cung. Xem rat a và ngươi có chung một mục đích, một kẻ thù. Thôi được rồi. Ta cũng không muốn giấu ngươi nữa. Lão Hồ Lô Cái đang bị Hồng phu nhân bắt mang đi. Ngươi muốn cứu lão thì tìm đến Thần Kiếm Sơn Trang.
Tên khất cái nghe Ba Thượng Thần Thương tiết lộ thì ngạc nhiên hỏi:
- Lão có chắc chắn như thế không? Thần Kiếm Sơn Trang thì có liên quan gì đến việc mất tích của sư phụ ta?
Ba Thượng thần Thương tròn mắt nhìn:
- Hóa ra ngươi chính là đại đệ tử của lão Hồ Lô Cái. Ngươi chính là Phù Dung Kiếm Tiêu Dao Dao, ái nữ của tổng tiêu đầu Tiêu Lập Phùng ở Uy Vũ Tiêu Cục…
Ba Thần Thần Thương nói đến đó thì bỗng nhiên im bặt. Thì ra trên miệng lão giờ đây là một cái xương gà. Nó làm cho lão không thể nào mở miệng nói được cái gì cả. Thủ pháp của Tiêu Dao Dao chuẩn xác và nhanh thần tốc
- Ngươi cũng biết quá nhiều rồi đấy. Từ trước đến nay ta ghét nhất là ai biết đến thân phận thật của ta. Lão có muốn ta bẻ hết răng của lão không?