Gã Cuồng Tà Mê Độc không hổ danh là nghĩa tử của tên đại ma đầu danh chấn giang hồ mấy mươi năm về trước. Gã xuất thủ nhanh như thiểm điện. Tay gã ve vẩy trước ngực nhưng cuồng phong theo tay gã tuôn ra thật kinh hồn. Chén đĩa bắt đầu bay xuống đất và kêu loảng xoảng. Chấn kình làm cho chén đĩa không có chiếc nào nguyên vẹn. Điều ấy thật kinh hồn.
Lão nhân vội múa tít Phán Quan Bút để đón lấy chiêu chưởng của hắn.
Ầm …ầm…ầm….
Những tiếng nổ lớn vang lên thật khủng khϊếp. Lão nhân đứng im không động đậy. Trên khóe miệng lão rỉ ra một dòng máu đen. Lão đã trúng độc của Huyết Dực Thanh Xà. Điều kì lạ là không ai nhìn thấy Huyết Dực Thanh Xà tấn công. Đến khi mọi người dừng hẳn trận đấu, người ta mới thấy dáng vẻ tiều tụy và không còn khí huyết của lão nhân kia
Gã Cuồng Tà Mê Độc cười lên man dại:
- Ta chỉ mới cảnh cáo nhẹ nhàng thôi. Ta không muốn lấy mạng lão. Lão hãy mau cút cho khuất mắt ta. Nếu không, ta đổi ý thì cái mạng nhỏ bé của lão không giữ được đâu đấy.
Lão nhân phun ra một búng máu. Nhưng không hiểu sao máu ấy không rơi xu61ng đất mà bắn thẳng vào mặt của gã thanh y kia. Lão đưa tay ôm lấy ngực và nói:
- Tên phản đồ kia. Ngươi tưởng Huyết Dực Thanh Xà nghe theo lệnh của ngươi và sẵn sàng tấn công lại người nuôi dưỡng nó mấy mươi năm nay sao?
Nói xong, lão đưa tay vuốt mặt. Thế là chiếc mặt nạ mỏng như cái chuồn theo tay lão rơi ra. Cuồng Tà Mê Độc giật mình la hoảng:
- Nghĩa phụ. Người…người ở đây sao?..
Cả Trạng nguyên Lầu giật mình thản thốt vì lão nhân ấy lại chính là Quái Diện Thanh Xà. Một trong những tên ma đầu khét tiếng hung ác ở Tây Vực. Thế mà giờ đây lão ta xuất hiện nơi này. Con Huyết Dực Thanh Xà rời khỏi Cuồng Tà Mê Độc và tiến đến bên chủ nhân. Nó rít lên những tiếng mừng rỡ. Đuôi nó rung rung lên những âm thanh u…u… thật ghê sợ
Lão nhân nhìn con vật và nói:
- Huyết nhi. Ngươi cũng cả gan lắm. Dám theo tên Giả Cao Nghị khuấy đảo giang hồ. Hắn giả danh ta gây nên biết bao oan nghiệt trên chốn giang hồ. Ta không tha thứ cho ngươi đâu Huyết nhi.
Con Huyết Dực Thanh Xà dường như hiểu ý chủ nhân, nó lấm lét như người có tội. Chiếc đầu nó lắc lư như van xin. Lão nhân nói:
- Vừa rồi, nếu ta không nhanh tay thì ngươi đã mổ trúng ta rồi. Ngươi cũng học đòi theo kẻ xấu phản bội lại ta sao?
Nói xong, lão đưa tay vuốt vào người con vật. Những tiếng răng rắc phát ra mỗi lúc một to hơn. Con vật đau đớn và kêu lên những tiếng như van xin. Trong miệng nó nôn ra một viên ngọc xanh, to như mắt rồng. Quái Diện Thanh Xà nói:
- Những bảo vật của ta, tên phản đồ kia xúi ngươi lấy cắp. Hắn ăn hết mười viên linh đơn mà cả đời ta dày công nghiên cứu và bào chế ra. Hắn tăng thêm cả giáp tí công lực. Nếu lúc nãy ta không dùng Huyết Tiễn Phi Ma thì có lẽ ta cũng đã mạng vong rồi. Ngươi có hiểu không?
Lão nhân mải nói chuyện với con Huyết Dực Thanh Xà không biết rằng Cuồng Tà Mê Độc lặng lẽ rút một ống đồng nhỏ như ống sáo trong người ra. Hắn chỉa thẳng ống đồng vào người lão ta. Đến khi Quái Diện Thanh Xà phát hiện ra thì đã muộn. Những mũi châm độc xanh biếc đang lao ra với một tốc độ kinh hồn. Quái Diện Thanh Xà thất kinh búng mình lên cao. Nhưng đã muộn, chân lão đã trúng ba mũi phi châm. Lão ngã vật xuống đất. Nội công trong người lão mất hẳn.
Cuồng Tà Mê Độc cười lên man dại:
- Nghĩa phụ à. Ta đã nói nghĩa phụ nên an phận ở Tây Vực. Ta và nghĩa tỉ sẽ làm nên bá nghiệp. Nghĩa phụ không nên xen vào thì hơn
Nói xong, hắn giơ tay lên nhằm Thiên Linh Cái của Quái Diện Thanh Xà vỗ đến. Bốp…
Một vòi máu tuôn ra…
Mọi người nhìn lại. Lão nhân kia vẫn nằm đấy. Nhưng tên phản đồ văng ra khỏi Trạng Nguyên Lầu và giẫy giụa trong vũng máu. Cạnh đấy là một chàng thiếu niên mặt trắng như tuyết và khoác thanh
y:
- Tuyết Diện Thanh Nho…
- Tuyết Diện Thanh Nho xuất hiện rồi
- Ôi, đúng là Tuyết Diện Thanh Nho
Mỗi người một câu. Liễu Lâm Phong hiểu họ đang nói về mình. Nhưng điều làm chàng vô cùng ngạc nhiên khi họ đặt cho chàng biệt hiệu là Tuyết Diện Thanh Nho. Chàng không hiểu vì sao chàng có biệt hiệu như thế nữa. Truy Tung Bất Nhị đưa ánh mắt lém lỉnh nhìn chàng và dùng truyền âm nhập mật nói:
- Môn chủ. Mọi người đang bàn tán về môn chủ đấy. Thuộc hạ không ngờ môn chủ được mọiMngười đặt cho biệt hiệu là Tuyết Diện Thanh Nho. Có lẽ vì mặt của môn chủ trắng hồng như dồi phấn nên gọi là Tuyết Diện, lại thêm môn chủ thường hay mặc Thanh Y nên môn chủ mới có biệt danh như thế
Liễu Lâm Phong nhìn gã gật đầu như để xác nhận lời nói của gã là hợp lí.
Chàng đến bên lão nhân, đỡ lão dậy và nhét vào miệng lão một viên thuốc. Ít lâu sau lão mở mắt ra và nói:
- Cám ơn thiếu hiệp đã giúp ta diệt trừ được tên phản đồ ấy. Giờ ta phải đi tìm con gái ta. Nó cũng lầm đường lạc lối theo sự xúi bẩy của tên phản đồ ấy mất rồi. Nếu có dịp, ta sẽ đàm đạo cùng thiếu hiệp sau.
Nói xong, Quái Diện Thanh Xà búng mình ra khỏi Trạng Nguyên Lầu và đi mất.
Liễu Lâm Phong quay lại bàn của mình ngồi. Chàng không muốn cho ai biết cuộc trò chuyện giữa chàng với Truy Tung Bất Nhị Tề Phi nên chàng dùng truyền âm nhập mật nói:
- Tề hộ pháp. Chúng ta không nên để ý đến những lời mọi người bàn tán đến. Ta vì không đành lòng nhìn lão nhân ấy bị những người than làm hủy hoại danh tiếng cả đời. Vì lòng nghĩa hiệp mà ta giúp lão thanh lí môn hộ. Giờ đây lòng ta nóng như lửa đốt. Tứ muội của ta không biết đang ở phương trời nào nữa. Vì sao đêm qua hộ pháp bắt ta phải phóng mình lên cây đại thụ rồi lại bắt ta đi theo hước chỉ hộ pháp chỉ? Hộ pháp hãy giải thích cho ta biết về thuật truy tung của hộ pháp đi
Truy Tung Bất Nhị đắc ý. Hắn dùng truyền âm nhập mật nói:
- Vì Ba Thượng Thần Thương mới bắt Điền tiểu thư mang đi nên chắc chắn lão ta sẽ đến một khách điếm nào đấy để lấy hành lí hoặc nghỉ ngơi. Lúc bấy giờ đã quá canh ba, tất cả mọi nhà đều tắt đèn đi ngủ. Vì vậy khi ở trên cây, thuộc hạ thấy phía ấy có ánh đèn. Đó chính là nơi Ba Thượng Thần Thương đến nên thuộc hạ bảo môn chủ mau chóng đến đấy.
Liễu Lâm Phong giơ ngón tay khen ngợi Tề Phi. Chàng nhận thấy gã hộ pháp của chàng thông minh, lanh lợi nên chàng yên tâm và giao phó mọi chuyện truy tung cho thuộc hạ của mình. Hai người vui vẻ ăn uống với nhau mặc cho những ánh mắt kinh ngạc lẫn tò mò nhìn chàng và Tề Phi.