Liễu Lâm Phong quay về phòng của mình với tâm trạng bâng khuâng. Chàng thật không ngờ mọi chuyện lại có thể diễn ra thuận lợi như thế. Nỗi lo lắng lớn nhất của chàng là không có lực lượng để trực tiếp chiến đấu với kẻ thù. Không ngờ, giờ đây chàng có trong tay mình một lực lượng hùng mạnh. Tuy hình thức ban đầu chỉ là sự liên minh giữa các phái để đối địch với kẻ thù. Nhưng dù sao có đươc sự hậu thuẩn của cửu đại môn phái thì còn gì may mắn cho bằng. Liễu Lâm Phong thầm mang ơn những người đã hết lòng giúp đỡ chàng trong công cuộc chiến đấu chống lại hai thế lực hùng mạnh sắp tới.
Chợt nhớ đến Điền Cẩm Hồng, Liễu Lâm Phong vội vùng dậy và đến phòng để thăm nàng. Suốt thời gian qua, chàng lo cứu chữa mọi người nên chẳng có cơ hội để trò chuyện cùng người ngọc. Giờ đây, chàng rảnh rỗi nên muốn đến phòng xem qua tình hình sức khỏe của nàng ấy như thế nào.
Chàng bước đến trước phòng và gõ cửa:
- Hồng muội. Đại ca đây. Hồng muội đã nghỉ ngơi chưa? Đại ca không yên tâm muội nên muốn đến để xem mạch cho muội. Ta vào trong nhé
Liễu Lâm Phong gọi cửa một lúc lâu. Bên trong vẫn im lặng. Không một tiếng động. Không một ai trả lời. Liễu Lâm Phong ngạc nhiên:
- Không lẽ Hồng muội mới đấy mà đã ngủ say rồi.
Chàng kiên nhẫn đứng gọi cửa thêm một lúc nữa. Nhưng vẫn không một ai đáp lại lời chàng. Vô cùng lo lắng, hoang mang, chàng liền vận dụng tuyệt đỉnh thính lực để truy xét tình hình bên trong. Nhưng mọi vật vẫn im lặng như tờ. Liễu Lâm vội đi gọi Điền Vũ Hầu đến và kể cho nhị đệ nghe. Điền Vũ Hầu cũng vô cùng lo lắng, sốt ruột. Cả hai vội lao nhanh đến phòng của Điền Cẩm Hồng… Điền Vũ Hầu nói:
- Đại ca. Sao đệ có cảm giác bất an quá. Không lẽ đã có chuyện gì không hay xảy ra cho muội ấy rồi
Liễu Lâm Phong cũng lo lắng không kém. Giọng của chàng đầy vẻ khẩn trương:
- Lúc nãy ta bắt mạch cho muội ấy. Ta thấy sức khỏe của muội ấy không có vấn đề gì. Hồng muội chỉ vì suy nhược quá độ mà thôi. Muội ấy không thể nào ngất xỉu và không nghe tiếng huynh đệ ta gọi được. Chúng ta mau phá cửa vào trong đi
Nói xong, Điền nhị thiếu trang chủ vội vung quyền đấm vào cánh cửa. Cửa vỡ tan. Hai người nhanh chóng phóng mình vào trong. Bên trong vắng hoe. Không một bóng người. Trên chiếc giường bát bửu không thấy bóng dáng Điền Cẩm Hồng đâu cả. Mọi thứ vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Hai người vô cùng khẩn trương
Nghe tiếng động, mọi người cũng phóng mình tới. Trong phòng không có dấu vết của cuộc vật lộn, đánh nhau. Mọi thứ vẫn đâu vào đấy. Không hề có dấu vết khác thường. Chợt Liễu Lâm Phong nhìn thấy trên giường của Điền Cẩm Hồng có một chiếc phi châm hình đóa hoa mai rớt lại. Nếu để ý kĩ mới tìm ra. Chàng cầm lên và đưa cho Thần Toán Tẩu Gia Cát Hồng xem.
Thần Toán Tẩu cầm lấy chiếc phi châm trong tay Liễu Lâm Phong xem xét. Chợt ông giật bắn mình. Ánh mắt kinh ngạc, ông lắp bắp nói:
- Đây chẳng phải là ám khí thành danh của Ba Thượng Thần Thương đấy sao?
Mọi người nghe nói đều giật mình:
- Ba Thượng Thần Thương không đi lại trên giang hồ đã hơn mười năm nay. Ai cũng nghĩ lão ta đã chết. Không ngờ hôm nay lão lại xuất hiện ở đây. Thật là tai họa của võ lâm. Giang hồ sắp trải qua một phen tai ách nữa rồi
Liễu Lâm Phong chưa hề nghe nói về Ba Thượng Thần Thương. Chàng không biết lão ta là người như thế nào. Lòng chàng vô cùng sốt ruột. Không biết giờ đây Điền Cẩm Hồng bị lão ta bắt cóc mang đi đâu. Trái tim chàng như có ai đó bóp nghẹt Những tưởng có những giây phút hạnh ngộ cùng người ngọc. Không ngờ biến cố lại xảy ra. Xem ra, lần này còn khó khăn và nguy hiểm hơn lần đánh nhau với Tú Sĩ Cuồng Minh gấp bội. Trong đầu chàng rối như tơ vò.
“Biết đến bao giờ mình mới gặp nhau
Nghe con tim thổn thức một niềm đau chất ngất
Ta yêu nàng một tình yêu rất thật
Mất nàng rồi.
Ta mới hiểu
Ta yêu nàng hơn biển rộng sông dài”
Trong lòng Liễu Lâm Phong nghe mất mát một cái gì đó vô cùng to lớn. Chàng suy nghĩ miên man về hình ảnh của Điền Cẩm Hồng. Mọi thứ cứ như một giấc mộng. Một lúc sau, chàng vòng tay hỏi:
- Thưa Gia Cát tiên sinh, xin người cho điệt nhi biết về lai lịch của người được gọi là Ba Thượng Thần Thương. Chúng ta biết tìm hắn ở đâu bây giờ?
Thần Toán Tẩu nghiêm nghị nói:
- Môn chủ. Giờ đây người là môn chủ của một phái. Xưng hô cần phải theo thứ bậc. Dù lão có là hang trưởng bối. Nhưng môn chủ là người có địa vị cao nhất. Người không nên gọi là điệt nhi như thế
Liễu Lâm Phong lắc đầu nói:
- Dẫu điệt nhi có ở địa vị nào thì tiền bối vẫn là bậc trưởng thượng. Người lại đồng ý giúp điệt nhi khôi phục lại Liễu gia trang, trả gia thù. Điệt nhi vô cùng cảm tạ tiền bối. Lẽ nào điệt nhi dám buông lời bất kính.
Khúc Văn thần tăng xua tay:
- Môn chủ nói cũng rất phải. Nhưng thứ bậc trên giang hồ dựa vào tài năng, thực lực của từng người. Võ công của môn chủ đủ làm cho bọn lão nạp ở đây khâm phục. Tuy nói là báo gia thù. Nhưng đấy cũng là sứ mệnh của người cầm kiếm trong việc giữ gìn công đạo của võ lâm. Môn chủ nên xưng hô cho đúng thứ bậc cả mình để mọi người dễ xưng hô và không áy náy.
Mỗi người cùng góp vào một câu. Liễu Lâm Phong không biết nói sao nên cúi đầu vâng dạ.