Huyết Án Liễu Cốc Xà Linh Trang

Chương 56: Ba thượng thần thương

Chàng nhìn mọi người như muốn hỏi về lai lịch của Ba Thượng Thần Thương. Liễu Không đại sư, thủ tòa Đạt Ma đường nói:

- Ba Thượng Thần Thương là một lão ma đầu nổi tiếng trên giang hồ cách đây hơn ba mươi năm. Lão ta vốn không phải là người gian ác. Trái lại, lão ta là một người chồng yêu thương vợ. Một người cha hết lòng vì con mình. Ngoài ra, lão ta còn là một thầy thuốc tài giỏi và có tấm lòng nhân hậu. Nhưng rồi một biến cố khủng khϊếp xảy ra với lão. Đó là lần lão đi lên núi tìm thuốc quý để chữa bệnh cho mọi người. Lão đi suốt mười ngày không trở về. Khi lão về đến nhà, chính mắt lão trông thấy người vợ mà lão hết lòng yêu thương đang say đắm bên gã nam nhân lạ. Không dằn được cơn tức giận, lão ta gϊếŧ chết cả đôi gian phu da^ʍ phụ ấy. Lòng căm hận thế thái nhân tình làm cho tính tình của lão thay đổi hẳn. Lão có thể gϊếŧ bất kì kẻ nào làm cho lão phật ý. Vốn có võ công cao cường, cùng với tài dụng độc như thần. Do đó, lão chính là khắc tinh của bất kì ai vô tình gặp lão.

Diệp Ngọc sư thái gật đầu, nói:

- Lão ta mang lòng thù ghét nữ nhân trong thiên hạ. Vì thế, mỗi lần lão nhìn thấy một nữ nhân nào xinh đẹp là lão ta ra tay gϊếŧ chết ngay. Có lần bần ni đánh nhau kịch liệt với lão để giải cứu cho một thiếu nữ đang là tân nương ngồi trên kiệu hoa đi về nhà chồng. Lão ta nhìn thấy, không nói không rằng xuất thủ ngay. Bần ni vô tình đi ngang qua đấy. Thấy chuyện bất bình nên không thể không giải thoát cho người con gái vô tội kia. Lần ấy, bần ni suýt mất mạng

Liễu Lâm Phong vô cùng kinh ngạc khi nghe mọi người nói về Ba Thượng Thần Thương. Quả thật lão ta đáng căm hận nhưng cũng thật là đáng thương. Thấy mọi người có thái độ vô cùng căm ghét lão ta nên chàng cũng không tiện nói gì. Chàng im lặng nghe mọi người nói

Khúc Văn thần tăng nói:

- Lão ta hành tung vô định. Không biết chắc lão ở đâu. Nhưng trước đây lão nạp nghe nói lão ta thường xuất hiện ở núi Cửu Đầu Sơn. Chuyện trước mắt bây giờ là truy tìm tung tích của lão để cứu Điền nữ thí chủ. Chúng ta người đông, lại là những cao thủ thành danh trên giang hồ, lẽ nào chúng ta không hề phát hiện lão xâm nhập vào đây? Thật là kì lạ!

Liễu Lâm Phong trong lúc bối rối nhưng lòng vẫn tỉnh như không. Chàng nói:

-  Chỉ có một giả thuyết xem là hợp lí nhất. Nếu những người được cứu ra từ mật thất có lão thì sao? Như thế, lão ta cứ đường hoàng đi lại trước mặt chúng ta mà không một ai nghi ngờ gì cả. Khi chúng ta về phòng nghỉ ngơi, cũng là lúc lão bắt Điền tứ muội đi mất

- Phải. Chỉ có giả thuyết ấy thôi. Nhưng không lẽ chúng ta ở cạnh bên hắn bấy lâu nay mà chúng ta không phát hiện lai lịch của lão ta hay sao? Diệp Ngọc sư thái từng giao thủ với lão ta, lẽ nào sư thái không nhận ra lão

Thần Toán Tẩu Gia Cát Hồng nói:

- Lão ta là một thần y. Lẽ nào lão ta không biết đến thuật dịch dung. Chúng ta nội lực đều mất hết, người lã đi, thần trí khi tỉnh khi mê thì làm sao đủ sức để nhận ra người ở bên cạnh chúng ta có phải là lão ấy không? Nhưng thật tai hại. Những điều chúng ta bàn với nhau, lão cũng biết. Nếu như lão ta có mối quan hệ nào đó với Chu Cáp Tinh Độc Bang thì không hay rồi.

Nghe nói, mọi người đều giật mình. Liễu Lâm Phong nói:

- Mọi chuyện chúng ta hãy bàn sau. Giờ điệt nhi phải lên đường gấp xem có đuổi theo lão kịp hay không? Nếu không thì điệt nhi sẽ đi Cửu Đầu Sơn một chuyến

Truy Tung Bất Nhị Tề Phi vội xin được đồng hành cùng môn chủ. Mọi người đều tin tưởng vào thuật truy tung của gã nên rất yên tâm để hai người lên đường. Mỹ Hồ Tiên Cơ dúi vào tay Liễu Lâm Phong một xấp ngân phiếu và ít bạc trắng. Nàng không nói gì nhưng sao trong ánh mắt nàng như chan chứa bao điều muốn nói. Họ từ biệt mọi người rồi gấp rút lên đường ngay

Truy Tung Bất Nhị Tề Phi vốn là một cao thủ trong thuật truy tung. Danh hiệu Bất Nhị không phải tự nhiên mà có. Gã tuy mới hơn hai mươi nhưng được một cao nhân truyền nghệ nên gã cực kì tài giỏi. Không ít lần gã giúp huyện thái gia điều tra ra những vụ kì án trong địa hạt. Chính vì thế, danh tiếng của gã mỗi lúc một lan nhanh trên giang hồ.

Truy Tung Bất Nhị Tề Phi nói:

- Môn chủ. Trước tiên ta mau tìm một cây đại thụ thôi. Môn chủ giỏi khinh công. Môn chủ nắm tay thuộc hạ để mau chóng lên đường thôi.

Liễu Lâm Phong dù trong lòng ngạc nhiên trước lời đề xuất của Tề Phi. Nhưng chàng vốn tin tưởng vào tài năng của gã nên chàng không hỏi thêm gì cả. Chàng dùng tuyệt đỉnh khinh công và lướt đi như gió. Mặc dù mang theo một người nhưng tốc độ di chuyển của chàng khiến cho Tề Phi phải kinh ngạc. Ra đến ngoại thành, chàng

nhìn thấy bên kia đường là một rừng cây âm u. Liễu Lâm Phong liền phóng mình chuyền từ cành cây này sang cây khác. Tốc độ di chuyển chẳng khác nào loài khỉ. Tề Phi chỉ một cây cao ngất phía xa xa. Liễu Lâm Phong gật đầu, không nói không rằng, phi nhanh đến.

Khi đã ở trên ngọn của cây đại thụ, Tề Phi nói:

- Môn chủ, bây giờ chúng ta mau đi về hướng đông nam. Nếu chúng ta di chuyển hết tốc lực thì trong hai canh giờ sau, chúng ta có thể bắt kịp Ba Thượng Thần Thương.

Liễu Lâm Phong không nói gì. Chàng phóng mình xuống đất và dùng bộ pháp Vạn Lí Phiêu Phong xé gió lướt đi. Hai canh giờ sau, bình minh bắt đầu xuất hiện trên đỉnh đồi phía xa xa. Những tia nắng óng ánh đầu tiên xuyên qua kẽ lá. Chim rừng bừng tỉnh và cất tiếng hót líu lo. Nhưng có lẽ chúng còn ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy hai chiếc bóng lướt nhanh qua. Chúng chưa kịp nhìn rõ xem đấy là gì thì hai chiếc bóng ấy đã mất hút đằng xa. Chỉ còn lại một trận gió khẽ rung rinh cành lá. Liễu Lâm Phong đi suốt đêm không nghỉ. Chàng cứ nghe theo sự hướng dẫn của Truy Tung Bất Nhị Tề Phi mà lướt đi.

Lúc này, Tề Phi nói:

- Môn chủ. Giờ chúng ta có thể thong thả vào Trạng Nguyên Lầu dùng điểm tâm thôi. Sau đó, chúng ta đi gặp gã bằng hữu của chúng ta. Suốt đêm qua lão ta vác Điền cô nương đi, chắc chắn lão ta đã mệt lã rồi. Chúng ta cứ ăn sáng rồi ngồi đây chờ lão ta đến. Theo thuộc hạ đoán, khoảng nửa canh giờ sau, lão ta sẽ có mặt ở đây. Giờ thì chúng ta tranh thủ ăn sáng và dưỡng thần đi

Liễu Lâm Phong tuy không tin lắm trước những nhận xét của Tề Phi. Nhưng trong lòng chàng đã có chủ ý. Chàng bèn mỉm cười và bước vào trong Trạng Nguyên Lầu gọi mấy món điểm tâm.