Liễu Lâm Phong nói:
- Thật may mắn. Chuyến này huynh đệ ta đi đến đây lại được A Khắc Cáp Tắc đệ chỉ điểm, giúp đỡ. Nếu không, ta e rằng chuyến này mọi người sẽ gặp không ít khó khăn. Cơ hội thành công thật hiếm hoi.
A Khắc Cáp Tắc nói:
- Đệ chưa bao giờ thành công khi xâm nhập vào trận đồ này. Mỗi lần đệ vừ bước qua cánh cổng đá thì cảnh vật biến đổi trong chớp mắt. Không còn cây cối, nhà cửa nữa mà thay vào đó là những cảnh vật hoàn toàn xa lạ. Khi thì dòng song mênh mông uốn lượn, khi thì sa mạc mênh mông, khi thì rừng cây âm u…Giờ chúng ta phải làm sao đây?
Liễu Lâm Phong nói:
- Ta cũng chưa biết trận pháp này như thế nào. Nên mọi chuyện ta phải cẩn thận. Chẳng may địch nhân phát hiện thì ta khó lòng cứu được người. Do đó, hai đệ khi nhập trận cần phải đi cạnh nhau và đề cao cảnh giác. Như thế mới có thể dễ dàng hỗ trợ cho nhau. Mọi người nhớ nhé!
Nói xong, Liễu Lâm Phong bước vào trận đồ bát quái bằng đá kia trước. Những hòn đá to bằng cả một người. Chúng nằm rải rác khắp nơi. Khi mọi người vào đến trận, cảnh vật bất chợt thay đổi một cách kì ảo. Núi non xuất hiện, cao ngất, trùng điệp. Hết dãy núi này đến dãy núi khác nối tiếp nhau. Phía bên kia là những vực sâu không đáy. Nếu không cẩn thận sẽ xảy chân rơi xuống vực như chơi. Xung quanh lại có mây mù che mất nhãn tuyến của họ. Liễu Lâm Phong lập tức ra hiệu cho mọi người dừng lại. Chàng vận dụng những hiểu biết của mình về kì môn trận pháp để tìm ra cửa sinh.
Nhưng khi chàng dẫn mọi người đến cửa sinh thì lại không tìm ra đường lối gì cả. Điều đó có nghĩa là chàng đã nhận định sai. Mọi người cứ đi mãi trong trận cả nửa ngày trời mà không tìm thấy lối ra. Ai ai cũng mệt mỏi, rã rời. Nhưng điều mà mọi người lo lắng nhất là sợ chủ nhân của trận pháp này phát hiện ra họ đang đột nhập vào thì vô cùng nguy hiểm.
Liễu Lâm Phong hỏi Điền Vũ Hầu:
- Nhị đệ. Đệ có nhận ra đây là trận pháp gì không?
Điền Vũ Hầu lắc đầu:
- Đệ cũng không nhận ra. Đây đúng là một quái trận. Chúng ta cần phải bình tĩnh hơn mới có thể phá được trận này
Liễu Lâm Phong gật đầu:
- Hiền đệ nói phải. Huynh phải tập trung tư tưởng hơn nữa
Liễu Lâm Phong khẩn trương hơn bao giờ hết. Chàng quán chú vào những trang sách mà sư tổ chàng để lại. Chàng nhớ đến từng cách phá giải của những trận pháp kì ảo. Nhưng đúng là không có cách phá giải trận pháp nào như trận pháp này.
Chàng quan sát một cách tỉ mỉ hơn sự biến đổi của kì trận. Khi chàng bước qua bên tả hai bước, lập tức rừng cây biến mất. Thay vào đó là một thác nước ầm ầm đổ xuống. Khi chàng bước tới trước năm bước thì trước mắt mọi người là một sa mạc mênh mông, không một bóng cây. Chàng chợt à lên một tiếng. Thì ra chàng đã phát hiện những huyền cơ trong trận pháp. Đây chính là trận Thái Cực sinh lưỡng nghi. Chàng tin là như thế. Thế là chàng
đưa mọi người bước theo cung Càn, cung Chấn qua cung Tốn rồi bước ra khỏi trận pháp
A Khắc Cáp Tắc và Điền Vũ Hầu ồ lên kinh ngạc. Họ khâm phục tài năng của Liễu Lâm Phong. Họ thầm hãnh diện khi có một người thân như chàng.
Mặt trời chiếu những tia nắng gay gắt ở trên cao. Ai ai cũng mệt lã. A Khắc Cáp Tắc là người quen với gió cát sa mạc nên trông có vẻ không đến nỗi nào. Chỉ có Điền Vũ Hầu là tỏ vẻ mệt mỏi. Mồ hôi ướt đầm tấm trường bào. Hơi thở của nhị đương gia bắt đầu hổn hển.
Tuy nhiên, ai cũng đều sung sướиɠ vì vượt qua khỏi kì trận quái thạch này. Mặc dù vậy, không ai dám lơ đễnh. Mọi người đề cao cảnh giác. Không dám gây ra một tiếng động nhỏ. Liễu Lâm Bình ra dấu cho hai đệ nép mình ẩn núp bên những gốc cây đại thụ. Riêng chàng lại nhúng mình lao vυ't lên trên cao. Chàng bám mình vào cành của một cây Huỳnh Đàn. Từ đây chàng đưa mắt quan sát chung quanh và thấy những dãy nhà lúp xúp. Căn nào cũng có kiến trúc giống nhau. Chàng băn khoăn không biết đâu là nơi giam giữ tù nhân. Đâu là phòng của Tú Sĩ Cuồng Minh. Liễu Lâm Phong lấy làm lo lắng:
- Giờ ta phải làm sao đây? Không lẽ ta đột nhập từng gian phòng để dò xét hay sao? Ta cần phải có kế sách vẹn toàn hơn mới được. Không biết Hồng muội đang bị giam cầm trong phòng nào đây. Ta cần phải nhẫn nại và chờ đợi thời cơ thôi
Nghĩ thế nên chàng im lặng và chờ xem diễn biến tiếp theo. Nhớ đến Điền Cẩm Hồng, chàng tự trách bản thân mình vô dụng. Chàng chưa bảo vệ được cho nàng. Nghĩ đến tình cảnh của nàng phải chịu nhiều đau đớn, khổ sở, lòng Liễu Lâm Phong nóng như lửa đốt
“Ồ, như thế gọi là yêu
Là nhớ là thương đã quá nhiều
Là bâng khuâng trong những chiều vắng
Rồi thẩn thờ đếm bước, lòng quạnh hiu”
Hai canh giờ sau, mặt trời mỗi lúc một gay gắt hơn. Bên trong những gian nhà kia vẫn yên tĩnh, không một tiếng động. Liễu Lâm Phong từng ở rừng Thần Y Giá, đã quen với cách rình mồi để săn thú rừng. Vì thế, giờ đây chàng không khác gì loài báo, trong tư thế im lặng tuyệt đối và chờ đợi.