Lại nói, Tú Sĩ Cuồng Minh vốn cư ngụ ở thành Quách Lặc này. Nhưng hắn không ngờ một nữ nhân xinh đẹp lại là một lão bà tàn tật nên hắn không bận tâm đến. Suốt hai năm qua, hai mẹ con sống bình yên ở đây.
Liễu Lâm Phong bấy giờ mới tiết lộ mục đích của hai huynh đệ chàng khi đến đây. Nghe xong, mọi người cùng mừng rỡ khi biết họ có chung một kẻ thù. A Khắc Cáp Tắc bấy giờ mới xin Liễu Lâm Phong cho hắn làm tùy tùng của chàng. Làm trai chí tại bốn phương. Hắn muốn theo Liễu Lâm Phong để trừ gian diệt bạo, tiêu diệt thế lực Hắc đạo như phụ mẫu hắn đã từng làm. Liễu Lâm Phong nói:
- Hiền đệ muốn theo ta nhưng còn mẫu thân đệ thì sao? Ta thấy lần này, đệ cùng với hai huynh đệ ta tiêu diệt Tú Sĩ Cuồng Minh xong, đệ nên đưa mẫu thân đệ quay về trung thổ. Điền nhị đệ ta cũng là người Hàm Dương. Như vậy một nhà quây quần bên nhau. Ta cũng có thời gian chữa trị cho bá mẫu khỏi bệnh hoàn toàn. Ý đệ như thế nào?
A Khắc Cáp Tắc mừng rỡ đến sa lệ. Hắn cứ nắm lấy vai chàng mà lắc. Người Nõa Khắc bao giờ cũng chân thật và kiệm lời. Hắn ta biểu lộ sự hàm ơn bằng cách ấy. Liễu Lâm Phong cũng nhẹ lòng khi đã cứu chữa được cho một bệnh nhân. Chàng bèn bàn kế hoạch lên đường tiềm nhập vào sơn trang của Tú Sĩ Cuồng Minh
Đêm ấy, Hồng Y Nữ Hiệp Diệp Tố Châu cho phép A Khắc Cáp Tắc đồng hành cùng Liễu Lâm Phong để tiêu diệt kẻ thù. Trả thù cho phụ thân. Bà nói:
- Mẫu thân thật không ngờ có ngày hài nhi trả được thù cho phụ thân con. Ta thật mãn nguyện. Dẫu cho ta có theo phụ thân con về nơi tiên cảnh, ta vẫn vô cùng hạnh phúc vì hài nhi. Ta mong hài nhi có thể chính tay tiêu diệt được kẻ thù
A Khắc Cáp Tắc nói:
- Xin mẫu thân an tâm. Hài nhi nhất định không phụ lòng kì vọng của người.
Hồng Y Nữ Hiệp Diệp Tố Châu mừng đến sa lệ. Bà ôm đứa con thơ vào lòng mà khóc. Nhưng bà biết khả năng của hài tử bà không thể nào gϊếŧ được kẻ thù. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng bà quyết định truyền cho chàng hai chiêu Lôi Kiếm. Đó chính là chiêu kiếm khắc chế của mười mũi Liễu Diệp Phi Đao của Tú Sĩ Cuồng Minh. Trong năm năm qua, bà đã không ngừng nghiên cứu kiếm thuật để khắc chế võ công của kẻ thù. Bà sợ mọi người không đủ sức để gϊếŧ chết Tú Sĩ Cuồng Minh nên bà không ngần ngại truyền thụ võ công cho Liễu Lâm Phong, cũng chính là ân nhân của bà.
Hồng Y Nữ Hiệp Diệp Tố Châu nói:
- Hai chiêu kiếm tuy đơn giản nhưng biến hóa khôn lường. Tốc độ phát chiêu thần tốc nên có khả năng ngăn cản những mũi Liễu Diệp Phi Đao. Các hạ chú ý cánh tay phải của hắn nhé.
- Tại hạ xin đội ơn bá mẫu. Tại hạ nhi nhất định sẽ chú ý. Nhưng…
Thấy Liễu Lâm Phong ngập ngừng, Hồng Y Nữ Hiệp Diệp Tố Châu ngạc nhiên hỏi:
- Các hạ còn lo lắng điều chi nữa?
Liễu Lâm Phong nói:
- Gia thù không thể không báo. Tại hạ nghĩ bá mẫu nên dạy hai chiêu kiếm này cho A Khắc Cáp Tắc để chính tay đệ ấy gϊếŧ chết kẻ thù. Đấy cũng chính là điều mà đệ ấy mong muốn nhất.
Hồng Y Nữ Hiệp Diệp Tố Châu cười hiền hòa, nói:
- Các hạ thật đáng bậc quân tử. Tác hạ yên tâm. Khẩu quyết và pho kiếm ấy, hắn luyện nhuần nhuyễn từ lâu rồi. Bá mẫu muốn tăng thêm cơ hội chiến thắng cũng như để đền đáp công lao các hạ đã chữa bệnh cho ta, ta quyết định truyền lại hai chiêu kiếm cho các hạ
Liễu Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Chàng bắt đầu tập trung tinh thần để luyện kiếm. Chiêu kiếm mà Hồng Y Nữ Hiệp Diệp Tố Châu truyền cho chàng quả thật quá thâm sâu và kì ảo. Liễu Lâm Phong tuy thuộc khẩu quyết nhưng chàng luyện tập mãi. Trời càng về khuya, Liễu Lâm Phong ngày càng sốt ruột. Chàng lo lắng, sợ không thể hiểu hết những điều huyền ảo trong chiêu kiếm. Như thế cơ hội chiến thắng kẻ thù sẽ rất mong manh.
Cuối cùng, chàng cũng thành công. Nhìn thấy chàng múa chiêu kiếm, Hồng Y Nữ Hiệp Diệp Tố Châu vô cùng ngạc nhiên. Bà không ngờ chàng có thể phát huy tối cao chiêu kiếm. Bản thân bà cũng không thể nào tạo ra chiêu kiếm với tốc độ như thế. Có lẽ vì chàng có nội công thâm hậu nên mới phát huy tối đa chiêu kiếm như thế. Nhưng bà đâu biết rằng sư tổ của chàng chính là Hồng Kiếm Vương nên đối với kiếm chiêu chàng có một sự am hiểu nhất định.
Sáng hôm sau, ba huynh đệ lên đường.
Thành Quách Lặc vốn không lớn nên chẳng bao lâu họ đã đến trước cổng sơn trang của Tú Sĩ Cuồng Minh. A Khắc Cáp Tắc nói:
- Nơi đây có một trận đồ bát quái bằng đá. Người nào vô ý bước chân vào thì chắc chắn sẽ bị vây hãm nơi đây. Tú
Sĩ Cuồng Minh ỷ vào trận đồ này nên không cần có người canh phòng trong sơn trang. Không những thế nơi này có những mũi độc châm. Chúng được giấu ở một nơi bí mật. Chỉ cần có người nào vô ý kích hoạt thì những mũi châm này sẽ bắn ra. Vô cùng nguy hiểm. Đệ đã mấy lần tìm cách xâm nhập vào đây nhưng đều thất bại
Điền Vũ Hầu nói:
- A Khắc Cáp Tắc đệ nói rất đúng. Trước đây huynh đệ ta cũng từng đến đây. Nhưng chưa kịp xông vào trận thì Tú Sĩ Cuồng Minh đã xuất hiện và đánh bọn huynh tơi tả. Lần nào cũng vậy.
A Khắc Cáp Tắc nói:
- Đệ từng tìm cách làm quen với một gia nô làm nghề phụ bếp ở đây. Hắn ta vẫn thường mua những con thú mà đệ săn bắn được. Hắn tiết lộ cho đệ biết khi chúng ta xông vào trận đừng bao giờ giẫm lên những viên gạch màu trắng. Đấy chính là những viên gạch kích hoạt độc châm.